Chương 96: Đáng thương không kém
trong vành mắt cậu bé lăn dài, cố gắng chịu đựng
Bảo Vỹ cũng cố gắng nín miệng lại không
khóc nữa: “Con cũng sẽ không đánh nhau nữa đâu:
Bảo Long khit mũi: “Mẹ ơi, sau này con sẽ
Bảo An khóc, đôi tay mũm mĩm bất lực cầm
lấy chiếc điện thoại: “Mẹ ơi, ôm… mẹ ơi…”
“Vâng…”
leo được lên giường.
Tay cầm điện thoại đặt ở chỗ Đào Anh Thy
thường ngủ, sáu bé con ngoan ngoãn nằm ngủ ở bên cạnh
Dì Hà nói qua điện thoại: “Đều ngủ cá rồi, lông
mi vẫn còn đọng lại một chút nước mất”
“Đây cũng là chuyện bất đc dĩ thôi, dì Hà,
mấy ngày này làm phiền dì rồi”
không kém
dụng khổ nhục kế như vậy sẽ thành công!
xổm rất lâu, hơn nữa hai ngày không uống nước
rồi, trước mắt đột nhiên tối sầm lại, trực tiếp ngã
xuống dưới đất.
“A.. Đào Anh Thy ngồi dưới đất, nhắm mắt
Đào Anh Thy tiến đến ghế sô pha, ngã xuống,
kiệm được thêm một chút năng lượng
đó hoàn toàn bị che phủ.
Có lẽ đối với cô, ngủ là thoải mái nhất, ít nhất
thì cô sẽ không cảm thấy đói bụng.
Tư Hải Minh nhìn cô bằng đôi mắt sắc bén
sâu thẩm như muốn nuốt chửng mọi thứ, tôi xem
cô có thể chịu đựng được đến khi nào.
Hàng mi cong dài của Đào Anh Thy run lên,
yếu ớt mở mắt.
Đào Anh Thy mò lấy chiếc điện thoại bên
cạnh, nhìn thời gian, đã mười giờ rồi. Vẫn không có ai mang thức ăn đến. Cô sờ lên cái bụng đang đói cồn cào ngồi dậy,
hai mắt chợt nhòa đi, nóng lòng tìm xem có gì có
thể ăn được không.
Chương 96: Đáng thương không kém
trong vành mắt cậu bé lăn dài, cố gắng chịu đựng
Bảo Vỹ cũng cố gắng nín miệng lại không
khóc nữa: “Con cũng sẽ không đánh nhau nữa đâu:
Bảo Long khit mũi: “Mẹ ơi, sau này con sẽ
Bảo An khóc, đôi tay mũm mĩm bất lực cầm
lấy chiếc điện thoại: “Mẹ ơi, ôm… mẹ ơi…”
“Vâng…”
leo được lên giường.
Tay cầm điện thoại đặt ở chỗ Đào Anh Thy
thường ngủ, sáu bé con ngoan ngoãn nằm ngủ ở bên cạnh
Dì Hà nói qua điện thoại: “Đều ngủ cá rồi, lông
mi vẫn còn đọng lại một chút nước mất”
“Đây cũng là chuyện bất đc dĩ thôi, dì Hà,
mấy ngày này làm phiền dì rồi”
không kém
dụng khổ nhục kế như vậy sẽ thành công!
xổm rất lâu, hơn nữa hai ngày không uống nước
rồi, trước mắt đột nhiên tối sầm lại, trực tiếp ngã
xuống dưới đất.
“A.. Đào Anh Thy ngồi dưới đất, nhắm mắt
Đào Anh Thy tiến đến ghế sô pha, ngã xuống,
kiệm được thêm một chút năng lượng
đó hoàn toàn bị che phủ.
Có lẽ đối với cô, ngủ là thoải mái nhất, ít nhất
thì cô sẽ không cảm thấy đói bụng.
Tư Hải Minh nhìn cô bằng đôi mắt sắc bén
sâu thẩm như muốn nuốt chửng mọi thứ, tôi xem
cô có thể chịu đựng được đến khi nào.
Hàng mi cong dài của Đào Anh Thy run lên,
yếu ớt mở mắt.
Đào Anh Thy mò lấy chiếc điện thoại bên
cạnh, nhìn thời gian, đã mười giờ rồi. Vẫn không có ai mang thức ăn đến. Cô sờ lên cái bụng đang đói cồn cào ngồi dậy,
hai mắt chợt nhòa đi, nóng lòng tìm xem có gì có
thể ăn được không.