Chương 97: Không ngon lắm
Nhưng bây giờ không có gì để ăn cả.
Không ăn không uống gì đến ngày thứ ba sợ
răng đã đến giới hạn rồi
Nếu có nước, vậy thì cô có thể chống đỡ
trong một tuần
chai rượu có nắp màu vàng kim, nó nặng đến nổi
suýt thì kéo cả người cô xuống đất.
Cô không thể giữ vững cơ thể của mình, dứt
lên, như trời hạn gặp mưa, uống cạn chai rượu.
không còn nhạy bén nữa, cô uống thứ rượu đắt
đỏ đó như nước lã vậy.
chai này uống ngon hơn sao?
Vi vậy, cô lấy nó ra, mở rượu bằng dụng cụ mở
chai, uống luôn bằng miệng chai.
Cô không tin là mình không tìm được chai
nào uống ngon hơn!
mười chai rượu, tất cả đều cô đều thử hết, cô
uống thêm vài ngụm đối với loại ngon còn đối với
loại không ngon thì uống ít hơn
Cuối cùng, bụng đã no rồi nhưng toàn bộ sức
lực của cơ thân cô như hoàn toàn biến mất, toàn
Trước khi chìm vào giấc ngủ cô ngây ngô
gây chuyện nữa”
Đôi mắt đen của Từ Hải Minh hơi nheo lại, ánh
mắt sâu thẩm như có lưồng điện xẹt qua.
gây rắc rối nữa” Quản gia Bào Điển nói.
Quản gia Bào Điển vội vàng đi theo.
Nhìn thấy Từ Hải Minh đi tới, vệ sĩ canh cửa
Không thấy bóng dáng của Đào Anh Thy đâu,
chỉ thấy mùi rượu nồng nặc phả vào mặt.
Thứ đầu tiên nhìn thấy chính là đống vỏ những chai rượu nằm ngổn ngang trên mặt đất
cạnh tủ rượu, rượu bên trong đã chảy ra hết từ lâu.
Những loại rượu đó không chỉ giá trị và quý giá, chúng là loại rượu được cất giấu kỹ không dùng để uống, nhưng bây giờ chúng lại bị cô đối
xử rẻ mặt như thế này.