Tử Khuynh nghỉ học đã qua một tuần rồi. Nguyệt Kỳ lo lắng cho Tử Khuynh nhiều lắm, bình thường người ốm nhẹ chỉ 1 2 ngày là khỏi , đây tận một tuần liền , cô gọi cho Tử Khuynh nhưng tuyệt nhiên không có bắt máy , muốn đến hỏi mẹ Tử Khuynh lại ngại ngùng .
Chẳng biết thế nào , nhưng hai người mới chỉ học với nhau chưa bao lâu , Nguyệt Kỳ cảm thấy thiếu hình bóng người kia cô rất nhớ.
Mấy nam sinh yêu thầm Nguyệt Kỳ nhìn cô ủ rũ , người thì đem bánh đem kẹo đến cho , còn tranh thủ viết cả thư tay gửi cho cô.
Nguyệt Kỳ đâu có quan tâm tới những thứ đó , Thanh Na , Mã Phi , Vũ Thanh nhìn bạn mình như vậy ra sức an ủi cô , Phương Sinh chẳng kém gì Nguyệt Kỳ, chán nản cô nghỉ học còn nhắn lại
– Khi nào Khuynh đi học thì báo cho tôi biết !
– Đi mà dặn đám đệ tử của bồ đi ! Tụi đây không phải mật thám!
– Nhớ báo đấy !
Thanh Na chẳng nói lại làm gì , Mã Phi thương người mình yêu , đến hiện tại cũng bó tay.
– Kỳ Kỳ , bồ làm gì cứ sầu mãi ! Bồ sầu làm tụi này sầu theo á !
Mã Phi nói
– Mình.. Chỉ mệt chút thôi ! Có sao đâu?
Nguyệt Kỳ đáp
– Nè , có thích có yêu thì mới rầu rĩ đến vậy , nói thiệt coi , bồ…
– Không hề ! Đừng nói linh tinh nữa ! Để tớ yên đi !
Thanh Na không ngờ Nguyệt Kỳ lại phản ứng mạnh đến mức vậy .
– Để bồ ấy nghỉ đi , bảo học rồi! Vào chỗ đi !
– Vào chỗ đi !
” Ưmmmm, Khuynh cậu biến đâu rồi ?!? “
– Ưmm…. Trời sáng rồi sao ?
Giọng Tử Khuynh uể oải, cô vươn người lên , cả tuần nay cô không có một giấc ngủ nào ngon ngon cả , được bữa hôm nay ngủ rì tù tì từ tối qua đến tận sáng nay .
Hoàng Vi nằm ngủ bên cạnh , tỉnh giấc thấy Tử Khuynh đã tỉnh rồi. Cô dịch sát lại người Tử Khuynh gối đầu lên bụng cô ôm
– Sao em không ngủ thêm chút nữa đi !
Hoàng Vi dùng giọng cưng nịnh nói , Tử Khuynh cúi đầu xuống hôn lên má cô
– Chào … Buổi trưa !
– Phì !!! Em cũng biết là trưa rồi à ?
Hoàng Vi bật cười
– Vậy giờ còn dám nói em ngủ thêm nữa không ?
Tử Khuynh bẹo má cô , hôn lần nữa lên má Hoàng Vi
– Ưʍ…. Được một hôm ngủ với em đã thế đấy ! Chị thích nó.
– Sao lại thích ? Hửm ?
– Đơn giản , là được ngủ cạnh em , được ôm em ngủ , sáng ra còn được thấy em , nhìn em ngủ , và… Còn được hôn em nữa chứ !
– Cái cuối cùng là cái lí do to đùng của chị thì có ! Cáo già !
– Có ai là không thích đâu ! Chị đâu ngoại lệ !
– Mình đi ăn trưa đi. Ngoài cửa hàng McDonald’s có bánh phô mai vị mới, em muốn qua đó ăn thử ?
– Được , nhưng trước hết .. Chúng ta phải di đánh răng đã ! Ưʍ… Waaaaaa!
Hoàng Vi ngáp một hơi dài
– Mình qua Thế Long chút đã rồi hẵng đi ăn!
– Theo ý em cả!
Hai người sửa soạn xong , Hoàng Vi lái xe đến chỗ tập đoàn Thế Long , anh tiếp hai người . Nghe qua kế hoạch đã được bày tiếp , Tử Khuynh nói với Hoàng Vi
– Phượng Vũ đã biết được Trữ Mạnh không phải con của ông ta , quyền thừa kế ắt không thể để cho hắn được , nhưng hiện tại .. Vẫn chưa động tới Trữ Mạnh, lão ta đang có suy tính gì đó rồi !
– Em muốn chị điều tra không ?
– Kệ cái này đi. Nó không ảnh hưởng tới Hiểu Thiên là được , cái em mối chị làm nốt lần này là…
– Vâng ,.. Tôi biết rồi ! Cảm ơn Tuyết tổng đã hỏi thăm con trai tôi , nó đang đi chơi, .. Vâng.. Tối nay ! Tối nay được ! Chào cô !
Cạch !
-Chủ tịch Tuyết gọi tới ạ ?
– Nhà Tuyết gia tôi nay tổ chức bữa tiệc giao lưu cho các nhà có con cái , nhà đó hỏi Hiểu Thiên ! Gọi cho nó đi !
– Thưa ngài… Có một vấn đề ạ !
– Vấn đề gì ?
– Cậu Thiên vì chuyện của cậu Mạnh và phu nhân Quy
– Đừng gọi con đĩ đó là phu nhân ! TÔI CẤM !
– Dạ vâng.. Vâng ! Của … Phú Quyết ,..nên cậu đã cắt đứt liên lạc với ngài .
– Kể cả nơi ở?
– Vâng !
– Chậc ! Cứ toàn chuyện không đâu ập tới!.. Kể cả chung cư ta mua cho nó ?
– Vâng cậu ấy không ở ạ !
– Không ở đó thì ở đâu ? Nó làm gì có tiền. Tiền ? Thế Long , nó chắc chắn đang chứa Hiểu Thiên ! Gọi cho Long đi ! Nói ngọt vào ! Chúng ta cần nó vào tối nay !
– Còn cậu Mạnh !
Nói tới Trữ Mạnh, Phượng Vũ trầm xuống , hai ngón tay gõ lên bàn
– Gọi nó theo luôn đi !
– Vâng !
– Trữ Mạnh, đừng trách ta ác với con !