CHƯƠNG 2246: GIỮA ANH EM, KHÔNG CÓ NỢ NẦN GÌ HẾT
Nghiên Thời Thất xúc động lại ôm chặt lấy Ôn Tranh.
Trong ngày nắng rực rỡ của núi Bình Túc này, rất nhiều mỹ nam, mỹ nữ đã trở thành cảnh sắc chói mắt nhất.
Không lâu sau, Tần Bách Duật đi tới trước mặt Lục Hi Hằng, mái tóc dài ngang lưng của anh ta vẫn toát lên vẻ bất kham và phóng túng.
Hai anh em cụng nắm đấm, trong ánh mắt ẩn chứa sự ăn ý không cần phải nói nhiều.
Kiều Kình đứng ở cuối đám người nhìn cảnh tượng trước mắt, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Anh ta luôn biết rằng chú Tư rất xuất sắc, nhưng không ngờ xung quanh chú Tư lại có nhiều người xuất sắc đến như vậy.
Có lẽ là phải tận mắt chứng kiến thì mới hiểu tầm nhìn và lòng dạ lúc trước của mình hạn hẹp đến mức nào.
Nửa tiếng sau, mọi người đi bộ đến khách sạn Ngộ Thất.
Mười gian phòng trên tầng cao nhất đều đã được đặt trước. Khi mọi người ngồi xuống nghỉ ngơi trong vườn hoa ở trước cửa, Tần Bách Duật đưa mắt nhìn Mục Nghi, Mục Nghi ngầm hiểu đứng dậy đi về phía ruộng bậc thang ở trước mặt.
Núi cao xa rộng, ruộng bậc thang đẹp như tranh vẽ, Mục Nghi đứng yên trước mặt Tần Bách Duật, gật đầu một cách cung kính: “Cậu Tư… Đã lâu không gặp!”
Một tiếng gọi cậu Tư mang theo nỗi nhớ và lòng biết ơn vô hạn.
Tần Bách Duật nhìn xa xăm, chắp tay sau lưng, môi mỏng khẽ nhếch lên: “Hồi phục trí nhớ từ lúc nào vậy?”
Mục Nghi nhìn theo tầm mắt của Tần Bách Duật, thở dài một tiếng, cười nhẹ: “Lần đầu tiên nhìn thấy Lăng Tử Hoan thì đã nhớ ra rồi!”
Dứt lời, những đường nét trên khuôn mặt lạnh dần trở nên dịu dàng: “Đúng là nhờ có cô ấy mà tôi hồi phục được trí nhớ, nhưng Vân Vân đã cho tôi hi vọng sống tiếp.”
Đã từng yêu sâu đậm, nhưng theo dòng chảy của thời gian, tất cả chỉ là những dấu ấn mờ nhạt của năm tháng.
Tần Bách Duật chậm rãi nhìn sang bên cạnh, Mục Nghi cũng đồng thời quay đầu nhìn anh.
Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, họ nhìn thấy sự khích lệ và tương lai trong mắt nhau.
Mục Nghi mím môi cười, móc hộp thuốc lá từ trong túi quần ra đưa cho Tần Bách Duật, nói: “Cậu Tư, cả đời này, chắc sẽ không trả hết được ân tình tôi nợ cậu.”
Tần Bách Duật kẹp điếu thuốc, cười nhạt nói: “Giữa anh em, không có nợ nần gì hết.”
Yết hầu Mục Nghi trượt lên trượt xuống, anh cúi đầu che đi đôi mắt lấp lánh có chút ươn ướt.
Thật may mắn vì đời này đã gặp được nhau!
***
Buổi đêm hôm nay.
Mọi người ngồi vây quanh phía ngoài hành lang ở sân sau của khách sạn Ngộ Thất, đốt lửa trại mặc sức vui đùa.
Vùng núi cuối tháng tư đẹp không sao tả xiết.
Hàn Vân An ngồi trên ghế nghỉ ngơi, hơi dựa vào vai Kiều Kình, nhìn bầu trời sao và thở dài: “Nếu như có thể sống mãi như thế này thì tuyệt biết mấy.”
Kiều Kình nghiêng người hôn lên trán cô: “Nếu em thích, sau này chúng ta cũng tìm một nơi non xanh nước biếc để sống ẩn dật.”
Hàn Vân An kinh ngạc nhướng mày: “Anh nói thật đấy à?”
“Thật chứ!” Kiều Kình giơ cánh tay ôm lấy vai cô, mông lung nhìn vào bóng đêm: “Lúc trước anh luôn cho rằng tiền tài và quyền lực là chân lý mà đời người nên theo đuổi, nhưng bây giờ anh mới phát hiện ra những thứ này chết cũng chẳng thể mang đi, đều là vật ngoài thân mà thôi.”
Hàn Vân An không nhịn được mỉm cười đánh anh: “Sao đột nhiên anh lại trở nên nhạy cảm như vậy? Có thể nói ra những lời này đúng là khiến người ta ngạc nhiên đấy!”
Kiều Kình nhìn chằm chằm vào mắt Hàn Vân An: “Nếu không lấy em, có lẽ anh thật sự không ngộ ra được những điều này. An An, em không biết anh thấy biết ơn ông trời như thế nào vì đã cho anh gặp em, sau đó… yêu em đâu!”
Tình yêu lí tưởng nhất nên là anh yêu em, em vẫn ở đó, và anh sẵn sàng vì em mà thay đổi.