người lớn như cô chứ…
Tan ca, Đào Anh Thy dựa theo địa chỉ, đi ăn
cùng Liêu Ninh.
Địa điểm đương nhiên là một nhà hàng cao cấp
mà Đào Anh Thy không trả nổi.
Thức ăn còn chưa đưa lên, Liêu Ninh đã đặt
một tấm thẻ xuống trước mặt Đào Anh Thy.
Đào Anh Thy không hiểu nhìn bà ta.
Liêu Ninh nói:
ẹ biết số tiền này không đủ để
bù đắp lại bao nhiêu năm qua con thiếu tình thương
của mẹ, nhưng mà, từ giờ trở đi, mẹ hy vọng có thể
cho con một cuộc sống tốt hơn, vui vẻ hơn.”
quyết vấn đề tiền nuôi con cúa cô.
Nhưng mà, lúc nhỏ cô không cần tiền, sau khi
trưởng thành lại càng không cần nữa.
Thy, con cầm đi, xem như mẹ xin con, được.
không?” Liêu Ninh chân thành nói.
Đó là tay của mẹ, Đào Anh Thy nhìn hơi hoảng hốt.
lại sẹo đến tận bây giờ.
“Con cái dùng tiền của ba mẹ là chuyện đương
nhiên, nếu con không nhận, mẹ sẽ giận đấy”
Đào Anh Thy cầm tấm thẻ kia, nói: “Lần sau
đừng như vậy nữa”
Liêu Ninh cũng cười: “Được, mẹ biết con độc.
lập, mẹ thấy con như vậy, thật sự rất vui”
Ăn cơm xong, Đào Anh Thy không muốn đi mua
phòng tống giám đốc,
Tư Hải Minh vẫn còn ở đây,
anh ta mới nói: “Ngài Hải Minh, tôi chụp được vài
bức ảnh, tôi gửi cho ngài.”
Tư Hải Minh mặt không đổi sắc cầm điện thoại
lên, mở ảnh ra xem.
hàng, đến khi đi mua sắm, mua qưần áo…
Chân mày xinh đẹp của Đào Anh Thy hơi nhíu
“Sao lại không mặc chứ? Ngày mai sẽ mặc.”
“Ngày mai
nhiên cũng phải tham gia.”
cười nói với cô.
gì lớn chỉ là “Tư Hải Minh.. Anh ấy cũng đến sao?”
Liêu Ninh sửng sốt, nói: “Sao cậu ta có thể tới chứ? Cậu ta đã đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Tư. hơn mười năm rồi, cậu ta không thể nào xuất hiện được.”
‘Đào Anh Thy nghĩ đến lời lúc trước Tư Viễn Hằng từng nói ở tập đoàn Vương Tân, hỏi bà ấy: “Mẹ, rốt cuộc những tin đồn trong tập đoàn là sao?
Mẹ gả vào nhà họ Tư thế nào?”