Nói xong liền đi.
Đào Anh Thy nghe được một tiếng rằm, là âm
thanh cửa bị sập lại.
Không phải cửa phòng, mà là cửa kính mờ nối
liền giữa phòng khách và phòng ngủ
Vậy cô phải làm sao bây giờ? Ở lại nơi này?
Còn phải ngủ trên ghế sô pha?
mái dễ chịu, tốt hơn nhiều so với Tatami ở nhà cô.
Đào Anh Thy nhặt bình thuốc xịt rơi trên mặt
Nếu tình huống đó xảy ra, vậy thì cô chắc
chắn sẽ bị thương…
Sau khi tỉnh táo lại, cô nhìn phòng khách xa
hoa chung quanh, phòng khách nối liền với phòng
ngủ, cũng lớn như hai phòng ngủ và một phòng
khách nhà trọ cô.
tám múi.
Đôi mắt đen trên gương mặt ẩm ướt mở ra,
sắc bén khiếp người
những tên đàn ông ngu ngốc mới bị mê hoặc.
cô vào trong bụng, ăn sạch không cả nhả xương.
còn tồn tại vậy.
xem có thể chạy trốn hay không.
Nếu như tầng lầu không cao, nhảy xuống rồi
chạy trốn đi cũng không phải không được
thương nhỉ?
đang hút thuốc thình lình đập vào mắt, dọa cô
giật mình một cái, cả người liền cứng đờ.
nguy hiểm như thú dữ.
Trong đầu nghĩ thầm, sao anh lại đọc được
suy nghĩ của cô vậy? Người này quá đáng sợ rồi. Đào Anh Thy muốn trốn về phòng khách,
nhưng nghĩ đến cái gì, lại dè dặt nói: “Tôi có thể về
nhà không? Tôi không quen ngủ ghế sô pha…”