Người Dấu Yêu

Chương 2242



CHƯƠNG 2242: ANH HÌNH, EM MANG THAI ĐÔI RỒI!

 

Lăng Vạn Hình nhìn vào bên trong theo khe cửa rồi nhìn Viện trưởng Triệu: “Viện trưởng, kết quả thế nào rồi?”

 

Viện trưởng Triệu cười nhạt: “Chuyện này… để bà Lăng tự thông báo cho anh đi!”

 

Xong rồi!

 

Trái tim của Lăng Vạn Hình lập tức rơi xuống đáy!

 

Nếu có thai, viện trưởng nhất định sẽ nói thẳng!

 

Lăng Vạn Hình cảm thấy trái tim mình như rơi từ trên tầng mây xuống địa ngục.

 

Mặc dù rất thất vọng nhưng anh nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc và thu lại mọi biểu cảm thất vọng, giả vờ bình tĩnh chờ đợi Tô Uyển Đông.

 

Vài giây sau, Nghiên Thời Thất và Tô Uyển Đông sóng vai bước ra.

 

Lăng Vạn Hình nhìn hai người chằm chằm, cố gắng đọc ra một số manh mối từ biểu hiện của họ. “Uyển Đông!”

 

Anh bước tới nắm lấy tay Tô Uyển Đông, lập tức nhận thấy đầu ngón tay của vợ mình hơi lạnh.

 

Lúc này, Lăng Vạn Hình càng tin chắc vào suy đoán của mình.

 

Xem ra, đúng là mừng hụt rồi!

 

Anh khẽ thở dài, xoa ngón tay của Tô Uyển Đông: “Không sao, ngày tháng còn dài, sau này vẫn còn cơ hội!”

 

Nghe vậy, Nghiên Thời Thất bình tĩnh nói: “Anh Cả, chị dâu, em xuống dưới trước chờ hai người!”

 

Không đợi Lăng Vạn Hình đáp lại, Nghiên Thời Thất đã quay người đi về phía thang máy, khóe miệng cô lơ đễnh nở một nụ cười ấm áp.

 

Thấy Nghiên Thời Thất tránh mặt, Lăng Vạn Hình cũng đã hoàn toàn chấp nhận sự thật mà anh đã đoán trước được: “Chúng ta cũng đi thôi, đừng để chú Tư phải đợi lâu!”

 

Lăng Vạn Hình nói xong định đưa Tô Uyển Đông đi, nhưng mới đi được một bước, cánh tay anh đã bị chị kéo lại.

 

Tô Uyển Đông chậm rãi ngẩng đầu, mắt loang loáng nước.

 

Chị vẫn không nói gì, chỉ mở lòng bàn tay của Lăng Vạn Hình ra, đặt lên đó một tờ giấy siêu âm.

 

Lăng Vạn Hình liếc nhìn vợ, cầm tờ kiểm tra vào trong tay, sau khi đọc kỹ thì nhìn thấy kết quả siêu âm.

 

Bên dưới một loạt các thuật ngữ chuyên môn rườm rà có viết rõ một câu: Mang thai trong tử cung, thai đôi.

 

Lăng Vạn Hình ngây người!

 

Anh không thể hiểu hình ảnh mờ tối kia có ý nghĩa gì, nhưng những gì tờ giấy viết lại hoàn toàn trái ngược với tưởng tượng của anh!

 

“Uyển, Uyển Đông? Đây là, đây là…”

 

Có lẽ là do quá kích động, Lăng Vạn Hình khó nói thành lời.

 

Anh liên tục nhìn kết quả siêu âm, tai như ù đi.

 

Mang thai đôi là nghĩa mà anh hiểu đó sao?

 

Lúc này, Tô Uyển Đông mới hít một hơi thật sâu, trong tiếng cười có nước mắt: “Anh Hình, em mang thai… đôi rồi!”

 

Lăng Vạn Hình cảm thấy trong đầu mình như có pháo hoa nổ tung, rực rỡ tươi đẹp khiến vành mắt anh cay cay.

 

Anh mở miệng, hơi thở như nghẹn lại.

 

Nỗi xúc động do niềm hân hoan mang lại khiến anh cảm thấy trời đất quay cuồng.

 

Lăng Vạn Hình không ngừng trượt yết hầu, nhìn tờ giấy kiểm tra rồi lại nhìn Tô Uyển Đông: “Thai đôi?”

 

Tô Uyển Đông gật mạnh đầu: “Là thai đôi, bảy tuần rồi!”

 

Lăng Vạn Hình không nói nổi thành lời, thay vào đó, anh bước tới bế Tô Uyển Đông lên, đứng yên rồi bắt đầu quay xung quanh: “Uyển Đông, Uyển Đông, tốt quá rồi, em tuyệt quá, chúng ta có một cặp song sinh rồi!”

 

Ước mơ bấy lâu nay của anh cuối cùng đã trở thành sự thật, cho dù giờ phút này vẫn đang ở trong hành lang bệnh viện, anh vẫn muốn ôm chặt vợ mình vào lòng mà không hề kiêng dè! Thai đôi, xác suất rất nhỏ, vậy mà anh lại làm được!

 

Tô Uyển Đông được Lăng Vạn Hình ôm và nhấc lên khỏi mặt đất, kêu lên một tiếng rồi ôm chặt lấy cổ anh, tiếng cười giòn tan cũng tràn ra khỏi khóe môi.

 

Ở đằng xa, Viện trưởng Triệu đang cầm túi tài liệu đi tới cũng bất giác mỉm cười khi nhìn thấy cảnh này.

 

Đây có lẽ là món quà tuyệt vời nhất mà Thượng đế đã ban tặng cho cặp đôi này!

 

Thai đôi, có thể gặp nhưng không thể cầu!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.