Người Dấu Yêu

Chương 2241



CHƯƠNG 2241: TỔNG GIÁM ĐỐC, TÔI MUỐN XIN NGHỈ PHÉP

 

“Chị dâu, chúng ta vào thôi!”

 

Nghiên Thời Thất xuống xe đi đến bên cạnh Tô Uyển Đông, nụ cười tươi rói trên môi cô xua tan nỗi lo lắng trong lòng Tô Uyển Đông.

 

Chị dịu dàng gật đầu, liếc nhìn Lăng Vạn Hình rồi cả ba người bước vào cửa.

 

Trong chiếc xe Lincoln, Tần Bách Duật nhìn theo bóng dáng của bọn họ, ngồi ở ghế sau châm một điếu thuốc.

 

Lúc này, tài xế kiêm trợ lý Trác Hàn nhân cơ hội quay đầu lại, thoáng suy nghĩ rồi cười gượng: “Tổng Giám đốc Tần, tôi muốn xin nghỉ phép!”

 

Tần Bách Duật hạ cửa kính xe xuống một nửa, nhả khói rồi quay đầu lại trong màn khói trắng mờ ảo: “Chuyện gì?”

 

“Tôi phải cùng Y Huyền về quê một chuyến, cần nghỉ ba ngày.”

 

Trác Hàn dè dặt quan sát vẻ mặt của Tần Bách Duật, sợ anh không duyệt nghỉ phép cho mình nên nói thêm: “Hì hì, lần này cha mẹ hai bên gặp nhau, tôi muốn dành nhiều thời gian hơn cho họ!”

 

Tần Bách Duật nheo mắt: “Định bao giờ thì đăng ký?”

 

Khóe miệng Trác Hàn không kiềm chế được mà cong lên, mặt mày hớn hở nói: “Chỉ cần anh cho tôi nghỉ, lần này về quê tôi sẽ cố gắng mang giấy đăng ký quay lại!”

 

Trác Hàn và Lục Y Huyền đã ở bên nhau hơn một năm rồi, bất kể là tính cách hay thói quen thì sau một khoảng thời gian, hai người đã hoàn toàn quen và hiểu nhau.

 

Khó khăn lắm mới gặp được người yêu phù hợp, Trác Hàn cũng rất mong chờ vào cuộc sống sau khi kết hôn của họ.

 

Lúc này, Tần Bách Duật mới cắn điếu thuốc rít một hơi, nhìn Trác Hàn chằm chằm, trầm giọng nói: “Tôi cho cậu nghỉ bảy ngày. Nếu lấy được giấy chứng nhận kết hôn, tôi sẽ cho cậu nghỉ cưới thêm một tháng.”

 

Trác Hàn vô cùng ngạc nhiên, vui mừng nhướng mày: “Cảm ơn Tổng Giám đốc!”

 

Tần Bách Duật nhếch môi nhìn vẻ mặt đầy kích động của Trác Hàn, lại hỏi: “Lần này định đưa ba mẹ cùng về quê cô ấy à?”

 

“Vâng, để bày tỏ thành ý, ba mẹ tôi cũng quyết định đi cùng!”

 

Tần Bách Duật hiểu ý gật đầu, thò tay ra ngoài cửa sổ vẩy tàn thuốc: “Buổi chiều đến công ty làm báo cáo. Tiền thưởng cuối năm của cậu bắt đầu từ năm nay sẽ tăng thêm ba phần trăm.”

 

Trác Hàn cảm động đến rơi nước mắt xoa xoa tay: “Tổng Giám đốc, như vậy… cũng được sao?”

 

Tần Bách Duật không nói gì, chỉ hờ hững liếc nhìn anh ta.

 

Thấy vậy, Trác Hàn lập tức nịnh nọt gật đầu: “Được, được, quá được! Cảm ơn Tổng Giám đốc!”

 

Ba phần trăm, tức là con số hàng triệu!

 

Trác Hàn ngồi thẳng lưng, nhìn trộm khuôn mặt lạnh lùng của Tần Bách Duật qua kính chiếu hậu.

 

Đời này anh ta đúng là đã đi theo đúng người, cậu Tư của anh ta đúng là kiểu người ngoài lạnh trong nóng tiêu chuẩn mà!

 

Sau này không phải lo lắng về việc nuôi dạy con cái rồi!

 

***

 

Trên tầng, bên ngoài phòng khám thai, Lăng Vạn Hình đứng ở ngoài cửa đi qua đi lại. Vừa rồi trước khi khám thai, anh vốn định vào cùng nhưng Uyển Đông nhất quyết muốn anh đợi ở bên ngoài.

 

Cũng không biết tình hình bên trong thế nào rồi, đã vào mười phút mà vẫn không có động tĩnh gì cả!

 

Lăng Vạn Hình không chịu nổi sự sốt ruột trong lòng, thỉnh thoảng lại sáp đến trước, dán người lên cửa phòng nghe trộm.

 

Nhưng phòng này cách âm này quá tốt, anh nghiêng tai lắng nghe suốt một lúc lâu mà chả nghe thấy gì!

 

Lại vài phút trôi qua, ngay khi sự kiên nhẫn của Lăng Vạn Hình đã cạn kiệt, cửa phòng khám thai được mở ra, anh không phản ứng kịp nên đổ nhào về phía trước.

 

Người mở cửa là Viện trưởng Triệu.

 

Rõ ràng bà cũng không ngờ Lăng Vạn Hình lại nghe trộm qua cánh cửa, thấy anh loạng choạng thì sợ hết hồn, sau khi trấn tĩnh lại, bà mới cười đùa: “Anh Lăng, có lẽ nền nhà chỗ chúng tôi hơi trơn, anh cẩn thận chút!”

 

Lăng Vạn Hình nắm chặt bàn tay để lên môi ho khụ một tiếng, giả vờ hùa theo: “Ừm, đúng là hơi trơn.”

 

Nghe tiềng, nụ cười trên khóe miệng của Viện trưởng Triệu càng sâu hơn, nhưng không vạch trần anh!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.