Người Dấu Yêu

Chương 2247



CHƯƠNG 2247: ANH SẼ ĐƯA EM ĐẾN THỔ NHĨ KỲ LÃNG MẠN

 

Lửa trại nổ lách tách, làn khói dày đặc theo gió nhẹ bay ra xung quanh.

 

Lúc này, Mặc Lương Vũ cẩn thận che chắn cho Ưng Phi Phi. Cậu ta ngửi mùi trong không khí, dùng mu bàn tay chặn mũi và miệng của Ưng Phi Phi: “Vợ à, em có bị sặc không?”

 

Ưng Phi Phi mỉm cười kéo tay cậu ta xuống, lắc đầu nói: “Không sặc, em không sao, anh đừng lo lắng thừa thãi nữa.”

 

“Nếu cảm thấy không thoải mái thì phải nói cho anh biết đấy, không được cố chịu đựng, biết chưa?”

 

Mặc Lương Vũ không yên tâm dặn dò một câu, mắt liếc bụng cô.

 

Thấy vậy, Ưng Phi Phi hất tay cậu ta ra, giả vờ tức giận nói: “Rốt cuộc là anh đang lo lắng cho tôi hay con trai của anh vậy?”

 

Mặc Lương Vũ ngây người, lập tức trả lời đâu ra đấy: “Anh lo lắng cho cả hai!”

 

“Hừ, đúng là miệng lưỡi đàn ông, lắt léo không xương!” Ưng Phi Phi nói xong thì quay đầu đi chỗ khác kín đáo mỉm cười.

 

Cô có một bí mật vẫn chưa nói cho tên ngốc này biết.

 

Trước khi đến núi Bình Túc, cô đã bí mật đến Trung tâm mẹ và bé Mục Hòa để nhờ Viện trưởng Triệu giúp cô kiểm tra, nhân tiện cũng biết được giới tính thai nhi.

 

Có thể là do Mặc Lương Vũ ngốc nghếch có quý nhân phù trợ nên cái thai trong bụng cô đúng là con trai!

 

Sau khi cười xong, Ưng Phi Phi chậm rãi quay đầu lại nhìn khuôn mặt đẹp trai của Mặc Lương Vũ.

 

“Vợ à, anh thực sự lo lắng cho em mà, giận rồi sao?”

 

Lúc này, Mặc Lương Vũ thử thăm dò đưa tay ra kéo Ưng Phi Phi, trong lời nói cũng dè dặt và nịnh nọt.

 

Mặc Lương Vũ như vậy chẳng khác nào một tên ngốc bị thiểu năng cả.

 

Ưng Phi Phi nghĩ đến điều này thì phì cười thành tiếng, cô đưa tay lên véo má cậu ta, trêu đùa: “Em đùa mà anh cũng xem là thật, anh có ngốc không đấy?”

 

Mặc Lương Vũ để mặc tay cô làm loạn trên mặt mình: “Chỉ cần vợ không tức giận, anh là tên ngốc cũng không sao hết!”

 

Những lời này rất bùi tai, khiến trái tim của Ưng Phi Phi nóng lên.

 

Người đàn ông Mặc Lương Vũ này trước khi kết hôn thì ăn chơi đàng điếm, nhưng sau khi kết hôn đã biết quay đầu, trở thành một người chồng tốt.

 

Cô rất may mắn vì đã gặp được người đàn ông này, đã khóc, đã cười và đã có thể yêu sâu đậm.

 

Vành mắt Ưng Phi Phi cay cay, sức lực trên tay dần buông lỏng, ôm lấy cổ chồng: “Anh không thể là kẻ ngốc được, nếu không… ngộ nhỡ con trai chúng ta giống anh thì sao!”

 

Mặc Lương Vũ không nghe ra ý tứ trong lời nói của cô, ngây ngô bổ sung một câu: “Không sao, cho dù anh là kẻ ngốc, anh cũng có thể nuôi dưỡng nó thành người kế thừa nhà họ Mặc!”

 

Ưng Phi Phi: “….”

 

Cô bất lực thở dài, sau đó cầm lấy tay Mặc Lương Vũ đặt lên bụng dưới của mình: “Mặc Lương Vũ, anh ngốc thật đấy hả? Con trai của chúng ta đang ở đây, sao anh có thể nói con trai của anh là đồ ngốc hả?”

 

Lúc này, Mặc Lương Vũ mới ngây người.

 

Lòng bàn tay nóng rực của cậu ta áp vào bụng cô, miệng lẩm bẩm: “Con, con trai?”

 

Ưng Phi Phi vui mừng gật đầu và nở nụ cười ngọt ngào: “Ừm, em đi khám rồi, Viện trưởng Triệu nói… là con trai!”

 

“Con trai… M* kiếp… Đúng là con trai!”

 

Mặc Lương Vũ ngây người không ngừng lẩm bẩm, một giây sau thì mừng rỡ ôm lấy Ưng Phi Phi hôn chụt một cái: “Vợ ơi, vợ à, anh có con trai rồi! Mặc Lương Vũ anh có con trai rồi! Nhà họ Mặc có người kế nghiệp rồi!”

 

Mặc Lương Vũ lúc này hạnh phúc vô cùng, cảm thấy đời người đã viên mãn rồi.

 

Ưng Phi Phi mất cảnh giác bị ông chồng ngốc nghếch hôn lên mặt, trên mặt dính đầy nước miếng, cô nhăn cả mặt nhưng lại không khỏi bật cười.

 

Sau đó, Mặc Lương Vũ mắt đỏ hoe đặt cằm vào trán Ưng Phi Phi thì thầm: “Vợ à, không phải em thích Thổ Nhĩ Kỳ nhất sao? Sau khi con trai ra đời, anh sẽ đưa em đến Thổ Nhĩ Kỳ lãng mạn, cả Tokyo và Paris…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.