Người Dấu Yêu

Chương 2248



CHƯƠNG 2248: MỐI TÌNH ĐẦU TRONG ĐỜI NÀY CHÍNH LÀ NGƯỜI ĐÀN ÔNG CÔ YÊU NHẤT!

 

Ưng Phi Phi đang cảm động nghe thấy vậy lập tức dở khóc dở cười: “Đây là lời bài hát mà? Anh lừa ai đấy hả?”

 

Mặc Lương Vũ hôn lên sống mũi cô: “Mượn hoa dâng Phật, tất cả những nơi xuất hiện trong bài hát này, anh đều sẽ đưa em đến!”

 

Ưng Phi Phi cắn khóe miệng, cúi đầu cười nhạt: “Cảm ơn chồng yêu…”

 

Kiều Mục nhìn thấy cảnh ngọt ngào của Mặc Lương Vũ và Ưng Phi Phi thì vô cùng ngứa mắt.

 

Đã là vợ chồng rồi còn dính nhau như vậy, không ngán sao!

 

Kiều Mục bĩu môi khinh bỉ, dời mắt đi rồi cầm một lon bia uống vài hớp.

 

Lúc này, Lăng Tử Hoan đang chơi với Mộ Bảo và Niệm Niệm ở cách đó không xa, đột nhiên cô nàng ngồi xổm xuống mặt đất kêu lên, cầm ngón tay thổi thổi, trong miệng lẩm bẩm: “Đau quá, đau quá… “

 

“Hoan Hoan!” Kiều Mục vốn vẫn luôn chú ý đến Lăng Tử Hoan bỗng nhiên thấy tiếng kêu của cô, vội ném lon bia đi chạy về phía cô.

 

Hóa ra khi cô đang chơi trò hái hoa dại cùng Mộ Bảo và Niệm Niệm thì vô tình bị một loại cỏ nhọn cắt qua ngón tay và bị chảy máu.

 

Kiều Mục đi nhanh tới trước mặt Lăng Tử Hoan, kéo cánh tay cô, ôm cô vào lòng, cúi đầu nhìn đầy xót xa: “Sao vậy?”

 

Cô gái bảo bối của anh, đừng nói đến chảy máu, ngày thường cho dù là trầy da, anh cũng chỉ hận người bị thương không phải là mình.

 

Lăng Tử Hoan đáng thương chỉ tay xuống đất, xụ miệng: “Bị cắt vào tay rồi, chú Hai, đau quá!”

 

Vừa nghe thấy tiếng kêu đau đớn của cô, trái tim Kiều Mục đã thắt lại.

 

Thấy vết máu trên ngón tay trắng ngần của cô, Kiều Mục không nói gì mà cúi đầu ngậm lấy đầu ngón tay cô m út hai lần, Kiều Mục lại thổi: “Đau không? Đi, anh đưa em đi tìm Lâm Dục!”

 

Vết thương lớn quá, không biết có cần phải tiêm phòng uốn ván không!

 

Nghe vậy, Lăng Tử Hoan cố chấp không chịu đi: “Không muốn, em vẫn chưa làm xong vòng hoa đội đầu cho Mộ Bảo và Niệm Niệm!”

 

“Đừng làm nữa, đã bị thương rồi còn làm cái gì!”

 

Dứt lời, Kiều Mục nhìn đống cỏ dại trên mặt đất, hung hăng trừng mắt!

 

Cỏ dại: “…”

 

Lăng Tử Hoan nhìn vết thương được Kiều Mục m út, mặt đỏ bừng, làm nũng chui vào vòng tay anh: “Chú Hai, thật ra… cũng không đau lắm đâu!”

 

Cô yêu chết đi được dáng vẻ chiều chuộng cô của Kiều Mục!

 

Suốt bao nhiêu năm qua, dù thời gian có thay đổi như thế nào, cô vẫn luôn là công chúa nhỏ được anh cưng chiều, nâng niu trong lòng bàn tay.

 

Lúc này, Kiều Mục ôm lấy Lăng Tử Hoan, cúi đầu nhìn bộ dạng nghịch ngợm của cô nàng, nhéo khẽ chóp mũi của cô, thở dài: “Biết ngay là em dọa anh mà!”

 

“Em không dọa anh, vừa rồi đau thật mà.Chú Hai, anh thổi cho em nữa đi!”

 

Lăng Tử Hoan được voi đòi tiên, ánh mắt lấp lánh, lại nép vào vòng tay của Kiều Mục, giơ ngón tay lên môi anh.

 

Kiều Mục xưa nay vẫn luôn đáp ứng mọi yêu cầu của cô gái nhỏ, lập tức nắm cổ tay cô, thổi nhẹ vào đầu ngón tay cô: “Còn đau không?”

 

“Không đau nữa rồi, anh đúng là thuốc tiên mà.” Lăng Tử Hoan nhảy lên tại chỗ hai lần, sau đó lao vào vòng tay của Kiều Mục, tiếp tục lẩm bẩm: “Chú Hai, Mộ Bảo và Niệm Niệm đáng yêu quá! Khi nào Mặc Thần lớn lên, chúng ta sẽ đưa thằng bé đến đây chơi, được không?”

 

Kiều Mục hôn lên đỉnh đầu của cô, gật đầu đồng ý: “Được, sau này anh sẽ lại đưa em đến đây!”

 

“Chú Hai, anh thật tốt!”

 

Lăng Tử Hoan ngẩng đầu lên trong vòng tay anh, trong đôi mắt lấp lánh như ánh sao chất chứa đầy tình yêu.

 

Cô cảm thấy mình thật may mắn, mối tình đầu trong đời này cũng chính là người đàn ông cô yêu nhất!

 

Không có vòng vo, không có yêu hận tình thù, một tình yêu trong sáng, yêu hết lòng và chỉ yêu một người duy nhất!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.