Hai anh em Bá» Äinh, Bá» Hoả vừa quay trá» lại Äã thấy Ngu VÄ©nh An ung dung ngá»i trưá»c gương Äá» Bạch giúp hắn xoá bá» lá»p dá»ch dung.
Khuôn mặt bá» phá há»§y hoà n hảo hiá»n ra, Ngu VÄ©nh An vươn tay vá»i lấy há»p cao Bát Dung chÄm chú thoa lên vết thương trên mặt.
Má»t bên hắn vẫn thầm chú ý tá»i hai con ngưá»i má»i xuất hiá»n bên kia.
“Äã xá» lý á»n thoả? “
Ngu VÄ©nh An nhà n nhạt nói, dẫu biết rõ viá»c giao cho hai con ngưá»i kia chắc chắn sẽ thà nh nhưng vẫn không nhá»n ÄÆ°á»£c mà má» miá»ng ra há»i.
Bá» Äinh rất quy cá»§ tiến lên má»t bưá»c, cung kÃnh trả lá»i:
“Lý Thu Sinh hiá»n Äang nghá» ngÆ¡i á» Viên Viá»n, mấy tên ám vá» dưá»i trưá»ng Cảnh vương gia Äã cho ngưá»i xá» lý xong”
“Ngưá»i thay thế Äám ám vá» Äó cÅ©ng Äã an bà i tá»t! Sau khi bá»n há» trá» vá» Cảnh vương phá»§ liá»n trong tay ngưá»i” – Bá» Hoả tiếp lá»i.
Ngu VÄ©nh An gáºt gù như Äã hiá»u, chợt hắn nhá» ra Äiá»u gì liá»n nói:
“Phải rá»i! Gá»i thư tá»i Lý phá»§ báo là ta muá»n gặp Lý thái y, nói là chuyá»n nà y có liên quan tá»i Lý Thu Sinh”
“Vâng”
Hai anh em Bá» Äinh, Bá» Hoả Äáp lại song quay ngưá»i rá»i Äi.
Viá»c Ngu VÄ©nh An giao phó bá»n há» Äã là m á»n thoả, hiá»n tại còn phải Äi là m viá»c Tô Hà nh à giao phó ÄÆ°Æ¡ng nhiên cÅ©ng không thá» nán lại lâu.
Äợi hai anh em há» rá»i Äi Ngu VÄ©nh An cÅ©ng Äã thoa thuá»c xong hắn bình thản tá»i trưá»c tá»§ Äá», chá»n bá» y phục tùy ý mà thay mặc cho vẫn còn ba con ngưá»i Äang á» trong phòng.
Sau tấm bình phong mỠảo, từng kiá»n y phục ÄÆ°á»£c hắn cá»i ra Äặt á» má»t bên nhưng hắn vẫn không quên là m viá»c mà bản thân nên là m.
“Bạch” – Ngu VÄ©nh An lạnh giá»ng gá»i.
“C – Có”
Bá» ngưá»i gá»i tên Bạch có chút cứng ngắc, dù sao cÅ©ng Äã hÆ¡n 10 nÄm sau má»nh lá»nh Äầu tiên nà ng nháºn ÄÆ°á»£c khó trách có chút không theo ká»p.
“Tá»i Phá»§ Trưá»ng công chúa viết và o sá» ghi chép váºt tiến cá»ng cá»§a nà ng ta thứ nà y! ” – Ngu VÄ©nh An qua tấm bình phong ÄÆ°a cho Bạch má»t tá» giấy nhá», bên trên ghi rất rõ thứ hắn muá»n – “Nhá» phải là m trong âm thầm, tá»t nhất Äừng Äá» ngưá»i khác phát giác ra”
“Vâng”
Bạch vừa rá»i Äi, Ngu VÄ©nh An Äã thay y phục xong, trá» lại bà n trang Äiá»m hắn lấy từ trong ngÄn kéo ra má»t chiếc há»p nhá».
Chiếc há»p thon dà i ÄÆ°á»£c chạm khắc tinh tế bằng những hoa vÄn rá»ng phụng uá»n lượn.
Thoang thoảng trong gió có thá» ngá»i thấy mùi thÆ¡m nhẹ cá»§a gá» Trầm Hương ngá»t tá»i mê ngưá»i.
Ngu VÄ©nh An trầm lặng ngắm chiếc há»p má»t lúc lâu xong má»i ngẩng Äầu lên, nhìn thẳng và o chiếc gương Äang phản chiếu hình bóng ngưá»i trưá»c mắt mà ra lá»nh:
“Khôi”
“Có nô tà i”
Khôi nghiêm trang, ÄÄ©nh Äạc nhìn thẳng thiếu niên trưá»c mắt so vá»i muá»i muá»i ham chÆ¡i cá»§a mình, tinh thần Khôi luôn cÄng chặt, trong tâm thế sẵn sà ng Äợi lá»nh từ chá»§ tá».
Phản chiếu qua gương có thá» nhìn thấy Ngu VÄ©nh An cÅ©ng Äang nhìn thẳng mặt gã.
Vóc dáng trưá»c mắt tuy mong manh, yếu á»t nhưng ánh mắt lại lạnh lùng, kiêu ngạo Äúng chuẩn cá»§a kẻ bá» trên, tạo ra áp lá»±c không há» nhá».
Khôi thoáng giáºt mình, cung kÃnh cúi ngưá»i chá» Äợi má»nh lá»nh.
Ngu VÄ©nh An Äẩy nhẹ há»p gá» ra trưá»c mắt gã, từ tá»n nói:
“ÄÆ°a thứ nà y tá»i cho hoà ng Äế, phải chắc chắn váºt bên trong ÄÆ°á»£c chÃnh tay ngà i ấy nháºn, chÃnh mắt ngà i ấy nhìn thấy”
“Vâng”
Lúc nà y Ngu VÄ©nh An cÅ©ng Äã chá»nh trang xong, hắn ÄÆ°Æ¡ng sá»± Äang muá»n tá»i phòng Än thì Triết á» phÃa sau Äã ngoi lên, nhá»n nháo há»i:
“Công tá», còn ta nữa! Ta cÅ©ng muá»n Äi là m nhiá»m vụ”
Không hiá»u sao nhìn cảnh nà y Ngu VÄ©nh An thấy có chút buá»n cưá»i, hắn giao nhiá»m vụ chứ Äâu phải phát kẹo Äâu mà hà i tá» lại háo hức như váºy?
Hắn lắc Äầu bất lá»±c, suy nghÄ© má»t há»i liá»n há»i nó:
“Tuá» Mẫn Äâu? “
Triết ná»i tâm háo hức vừa nghe thấy Ngu VÄ©nh An há»i ngưá»i Äâu xúc cảm liá»n xuá»ng dá»c, nó dưá»ng như Äang bÄ©u môi, giáºn dá»i nói:
“Là m sao ta biết ÄÆ°á»£c chứ? Có khi nà ng ta vẫn Äang á» chá» Äại thiếu gia Äi! “
Äi lâu như váºy vẫn chưa quay lại chắc chắn vẫn bá» Äại thiếu gia giữ lại, hừ, chắc chắn là váºy rá»i – Triết thầm khẳng Äá»nh lại má»t lần nữa, hai tay Äặt trưá»c ngá»±c siết chặt song quyá»n.
Ngu VÄ©nh An không ÄỠý sá»± thay Äá»i cá»§a Triết, hắn ÄÆ°a há»p cao Bát Dung trên bà n cho nó, dặn dò kỹ lưỡng:
“Váºy ngươi ÄÆ°a thứ nà y cho Tiá»u Tuyết Äi! Nói nà ng ta chÄm chá» thoa thứ nà y lên như váºy mấy vết sẹo trên mặt chẳng bao lâu sẽ biến mất”
Triết có chút ngÆ¡ ngác, nó do dá»± nháºn lấy há»p cao trên tay hắn, nó nhìn váºt trong tay song lại nhìn hắn má»t há»i không hiá»u vì sao Ngu VÄ©nh An rõ rà ng há»i nó Tuá» Mẫn Äâu, giá» lại bắt nó Äi tìm ngưá»i tên Tiá»u Tuyết kia.
Äây là nó không nghe rõ hay là Äã bá» quên Äoạn nà o trong cuá»c Äá»i thoại vừa rá»i?
Chưa ká» tá»i thứ dược nà y lại có thá» xoá bá» vết thương trên mặt Ngu VÄ©nh An, hắn vì sao không Äá» lại mà hưá»ng dụng.
Cả khi hắn thương tình cho tỳ nữ cá»§a bản thân chắc cÅ©ng không tá»i mức ÄÆ°a hết cho nà ng ta như váºy chứ?
Triết rá»i rắm má»t há»i cuá»i cùng cÅ©ng quyết Äá»nh không nghÄ© nữa dù sao Äây cÅ©ng là nhiá»m vụ Äầu tiên cá»§a nó sau 3 nÄm Äợi chá» mòn má»i nên nó cÅ©ng không rảnh mà quan tâm mấy chuyá»n không Äâu là m gì.
Nhưng Triết vẫn chưa Äi vá»i mà chÄm chÄm nhìn và o há»p cao trong tay suy nghÄ© xem bản thân nên Äi tìm Tuá» Mẫn trưá»c hay tìm ngưá»i tên Tiá»u Tuyết kia trưá»c.
Nó cứ Äứng như trá»i trá»ng má»t lúc lâu mà không há» biết hai con ngưá»i Äó vá»n luôn á» cùng má»t chá».
Còn Ngu VÄ©nh An thì không thèm quan tâm tá»i nó, hắn cứ váºy mà rá»i Äi trưá»c dù sao váºt lá»n cả má»t ngà y hắn cÅ©ng Äói lắm rá»i.
– Má»t lúc sau –
Äây là Äâu? Tôi là ai?
Ngu VÄ©nh An âm thầm gà o thét trong lòng, ngoà i mặt thì ngÆ¡ ngác nhìn khung cảnh trá»ng trải xung quanh.
Ngu phá»§ vá»n rá»ng lá»n lại có nhiá»u viá»n tá», mà Ngu Äại ca từ lúc tá»i Ngu gia tá»i nay vẫn luôn trá»ng nấm trong viá»n tá» cá»§a mình nên Ngu VÄ©nh An vừa má»i xuyên qua cÅ©ng chẳng biết trái phải nên Äi ÄÆ°á»ng nà o.
Kết quả lang thang má»t há»i lại Äi lạc tá»i Äây mà rõ rà ng trá»i má»i cháºp tá»i, giá» nà y Äám hạ nhân trong phá»§ vẫn Äang là m viá»c váºy mà nÆ¡i Äây lại rất hoang vắng, không có lấy má»t bóng ngưá»i.
Dưá»i trá»i Äêm tÄ©nh lặng không có lấy má»t bóng ngưá»i Ngu VÄ©nh An ná»i tâm cÄng chặt từ từ tiến vá» phÃa trưá»c.
Cà ng Äi hắn cà ng cảm thấy bất thưá»ng, nói nÆ¡i nà y trá»ng vắng cÅ©ng không phải bá»i cả quãng ÄÆ°á»ng Äi nÆ¡i Äây Äá»u rất sạch sẽ, cây cá»i ÄÆ°á»£c ngưá»i vun trá»ng, chÄm sóc rất tá» má» không giá»ng như bá» ngưá»i vứt bá», quên lãng.
Ngược lại khiến cho ngưá»i ta có cảm giác như nÆ¡i nà y ÄÆ°á»£c xây lên Äá» chá» ai Äó quay trá» lại.
Con ÄÆ°á»ng nà y rất dà i, dẫn Äến má»t viá»n tá» nhá», thấy thế Ngu VÄ©nh An tò mò Äi tá»i, có khi sẽ vô tình gặp ÄÆ°á»£c ai Äó Äá» há»i ÄÆ°á»ng cÅ©ng nên.
Vừa bưá»c và o Ngu VÄ©nh An Äã bá» má»t cá» lá»±c lượng má»ng manh Äá»t kÃch bất ngá» khiến hắn giáºt mình lùi ra sau.
Hắn khua khua tay mấy há»i chợt nháºn ra thứ nhiá» u loạn tầm nhìn cá»§a mình váºy mà lại là má»t con Äom Äóm nhá».
Nhìn con Äom Äóm láºp loè ánh xanh khó khÄn vá» cánh bay theo má»t quỹ Äạo không nhất Äá»nh hết lắc sang trái lại nghiêng sang phải giá»ng như kẻ say rượu, Äiá»u nà y gợi lên má»t chút hứng thú cá»§a Ngu VÄ©nh An.
Hắn thÃch thú nhìn con Äom Äóm xiêu vẹo bay Äi, nương theo Äó mà ngẩng Äầu lên nhìn toà n cảnh phÃa trưá»c.
Ngu VÄ©nh An thoáng khá»±ng ngưá»i lại, khuân mặt không giấu ná»i vẻ kinh ngạc trưá»c khung cảnh huyá»n ảo trưá»c mắt.
In sâu và o trong Äôi mắt Ngu VÄ©nh An là má»t khoảng không rá»ng rãi trà n ngáºp ánh sáng xanh chá»p nhoáng giữa bầu trá»i Äêm Äen tuyá»n mÆ¡ há».
PhÃa trưá»c là má»t khu vưá»n lá»n trá»ng rất nhiá»u hoa Thá»§y Tiên, hoa má»c sát nhau, nụ hoa bung ná» rất Äá»u vô tình tạo nên má»t vùng biá»n trắng tuyết tinh khôi.
Gió khẽ lay lay thá»i, cánh hoa nương theo sức gió mà lay Äá»ng cùng theo má»t hưá»ng mà nghiêng mình cà ng là m tÄng lên vẻ sá»ng Äá»ng cho mỹ cảnh trưá»c mặt.
CÆ¡n gió se lạnh Äêm thu cá» qua sóng mÅ©i khiến Ngu VÄ©nh An giáºt mình tá»nh lại, lúc nà y hắn má»i có cÆ¡ há»i nhìn thấy toà n cảnh nÆ¡i Äây.
Viá»n tá» nà y rất rá»ng rãi, thoáng mát, ÄÆ°á»£c ngưá»i dá»n dẹp rất sạch sẽ.
Nhìn thoáng qua ngoại trừ hoa Thá»§y Tiên ra góc bên phải còn có má»t cây hoa Äà o gá»c to sừng sững Äứng Äó.
Thân cây thô to, cứng cáp giữ vững thân mình Äá» từng tán nhá» toả ra bá»n phÃa xung quanh xoè rá»ng bóng che cả má»t góc sân.
Rõ rà ng Äang là mùa thu váºy mà cây hoa Äà o kia tá»±a như rất có sức sá»ng, ná» rá» Äá» rá»±c cả má»t góc vưá»n.
Không những thế theo từng Äợt gió thá»i qua cánh hoa bá» Äánh tá»i lung lay rÆ¡i xuá»ng từ từ Äáp xuá»ng bà n trà bên gá»c cây.
Má»t sá» lại rÆ¡i xuá»ng Äất, nương theo sức gió bá» thá»i tung bay khắp cả viá»n tá» vô hình chung khiến cho khung cảnh trưá»c mắt có sức hút hÆ¡n hẳn.
Ngu VÄ©nh An bưá»c chân vô thức tiến vá» phÃa trưá»c, nÆ¡i nà y rất yên tÄ©nh tá»i lạ thưá»ng tá»±a như không có ai tá»i á».
Khung cảnh tÄ©nh má»ch kia tá»±a như rất giá»ng vá»i viá»n tá» cá»§a hắn nhưng cÅ©ng rất khác.
NÆ¡i Äó u ám, lạnh lẽo nhuá»m má»t mà u tâm trạng buá»n bã cá»§a chá»§ cÅ©.
Còn á» Äây lại yên tÄ©nh theo kiá»u thanh bình, yên ả khiến lòng ngưá»i vô thức buông thả theo cÆ¡n gió.
Nếu nói tá»i Äiá»m giá»ng có lẽ là cÄn phòng trưá»c mắt hắn kia, cách xây dá»±ng bên ngoà i rất giá»ng vá»i phòng cá»§a Ngu VÄ©nh An, cảm giác khá ÄÆ¡n giản, lạnh lẽo trông cÄn phòng ÄÆ¡n bạc Äó hoà n toà n lạc lẽo vá»i mỹ cảnh trưá»c mắt.
* Cạch *
Ngay lúc Ngu VÄ©nh An Äang mÆ¡ há» Äánh giá cÄn phòng Äó thì má»t tiếng Äá»ng vang lên Äánh gãy tâm trà hắn khiến hắn thoáng giáºt mình, cánh cá»a gá» bá» ngưá»i nhẹ Äẩy ra Äá» lá» má»t khe há».
Nhìn xuyên qua kẽ há» Äó là má»t ánh mắt ÄÆ¡n Äá»c tá»i tÄm tá»i lạnh sá»ng lưng, con ngươi ÄÆ°á»£c ngưá»i má» lá»n nhìn thẳng vá» phÃa Ngu VÄ©nh An, chá» má»t ánh nhìn kia thôi tá»±a như muá»n nhìn xuyên qua cá» thân thá» yếu nhược nà y cá»§a hắn.
Tiếng cá»a kéo lê trên ná»n Äất ngân dà i khiến ngưá»i ghê tai, cánh cá»a vá»n Äóng chặt ÄÆ°á»£c ngưá»i từ từ má» rá»ng ra, từ trong bóng tá»i má»t bóng ngưá»i từ từ bưá»c ra ngoà i, ngưá»i kia bưá»c lên từng bưá»c cháºm rãi giá»ng run run nói:
“Ai váºy? “
Ngưá»i má» cá»a là má»t lão nhân gia, dáng ngưá»i hÆ¡i cao, lưng hÆ¡i còng, mái tóc hoa dâm ÄÆ°á»£c búi cao, trên khuân mặt Äầy những nếp nhÄn trùng xuá»ng như muá»n kéo hết lá»p thá»t trên mặt lão xuá»ng.
Trông ra ngưá»i nà y tuá»i cÅ©ng ngang vá»i Äinh quản gia hoặc hÆ¡n.
Lão nhân gia Äôi mắt vì tuá»i già mà má» Äi chá» có thá» nhÃu mà y cá» nhìn ra bóng dáng ngưá»i trưá»c mắt.
Nhưng nay là Äêm cho dù có cá» lão vẫn không thá» nhìn ra Äá»i phương là ai, chá» có thá» cất cao giá»ng há»i:
“Ai váºy? NÆ¡i nà y không ÄÆ°á»£c phép tá»i Äâu! “
Ngu VÄ©nh An âm trầm nhìn lão nhân gia má»t lúc lâu má»i chá»u cất lá»i Äáp lại:
“Ta là khách cá»§a Ngu phá»§, vô tình Äi lạc tá»i Äây! Lão nhân gia có thá» cho ta há»i thÄm, Äây là viá»n tá» cá»§a ai ÄÆ°á»£c không? “
Giá»ng hắn không quá lá»n lại chẳng biết do nÆ¡i Äây quá tá»ch má»ch hay tai lão nhân gia kia còn tá»t mà lá»i Ngu VÄ©nh An vừa nói ra rất thuáºn thế mà lá»t và o tai lão.
Nói tháºt hắn ngoại trừ dung mạo khiến ngưá»i cưá»i chê ra thì luáºn từ vóc dáng Äến giá»ng nói má»i thứ cÅ©ng ÄÆ°á»£c coi như rất vừa ý ngưá»i.
Nhất là chất giá»ng dá»u dà ng như gió thu kia rất êm ái khiến lão nhân gia vô thức thả lá»ng thân thá».
Lão cưá»i hiá»n từ dưá»ng như rất vừa ý trưá»c sá»± lá»
phép cá»§a hắn nhưng lão nhân gia hiá»n Äang Äứng á» má»t góc trong tá»i, Ngu VÄ©nh An lại Äứng quá xa nên hắn hoà n toà n không nhìn thấy ÄÆ°á»£c nụ cưá»i kia ngược lại còn nghi hoặc nghÄ© có phải bản thân Äã Äá» lại ấn tượng xấu cho Äá»i phương hay không nên lão nhân gia má»i không Äáp lại.
Hắn toan tiến lên há»i tiếp, lão nhân gia Äã nhanh chóng cản lại:
“Ấy vá» công tá» nà y Äừng di chuyá»n, cẩn tháºn không Äạp trúng hoa ta trá»ng…!Cứ Äứng yên á» Äó…!Äừng di chuyá»n…!”
Bá» ngưá»i nhắc nhá» Ngu VÄ©nh An khá»±ng ngưá»i lại nhìn xung quanh, hắn từ khi nà o Äã tá»i giữa vưá»n hoa Thá»§y Tiên kia.
PhÃa sau còn in hằn dấu chân hắn, có và i bông hoa bá» hắn tà n nhẫn chà Äạp mà gãy cà nh gục ngã trên ná»n Äất, cánh hoa mà u trắng tuyết bá» vấy bẩn bá»i lá»p bùn Äất dà y.
Má»t cá» cảm giác tá»i lá»i dâng lên trong lòng khiến Ngu VÄ©nh An có chút câu lá» nhìn lão nhân gia.
Lão nhân gia cÅ©ng ngại là m khó Ngu VÄ©nh An, lão vẫn dùng tông giá»ng khà n trầm Äục, từ tá»n mà nhẹ nhà ng khuyên bảo hắn:
“Công tá» cứ từ từ, cẩn tháºn không dẫm phải hoa ta trá»ng”
Ngu VÄ©nh An e lá» cúi Äầu, bưá»c từng bưá»c nhẹ nhà ng cẩn tháºn ra khá»i vưá»n hoa, hắn cưá»i ngượng nói:
“Là ta thất lá»
rá»i! “
Từ khi sinh ra Ngu VÄ©nh An Äã có Äôi mắt xếch dữ tợn nhưng thiếu niên luôn có thói quen cúi Äầu khiến Äôi mắt trá» nên nhu hoà hÆ¡n.
Lại thêm giá»ng nói thanh mảnh, dá»u dà ng trá»i ban hút ngưá»i cho dù dung mạo hắn có kém phần tinh tế Äi nữa vẫn luôn dá»
dà ng lấy ÄÆ°á»£c thiá»n cảm từ ngưá»i khác.
Lão nhân gia cÅ©ng váºy, nhìn thiếu niên trưá»c mắt lão thấy hắn cÅ©ng là má»t Äứa trẻ ngoan, chẳng có bá» dáng nà o là thất lá»
cả vả lại hoa lão trá»ng cÅ©ng không phải chá» Äá» ngưá»i ngắm.
“Haha, không sao không sao! CÅ©ng chá» là và i nhánh hoa ta có thá» trá»ng lại ÄÆ°á»£c mà ! “
Lão nhân gia cưá»i hiá»n từ, lão từ từ tiến lên phÃa trưá»c thoát ra khá»i mà n Äêm, Ngu VÄ©nh An lúc nà y tâm trạng cÅ©ng thoải mái hÆ¡n, cháºm rãi ngẩng Äầu.
Bầu không khà Äá»t nhiên rÆ¡i và o khoảng không im lặng.
Ngu VÄ©nh An kinh ngạc nhìn lão nhân gia trưá»c mắt, lão khoác trên mình má»t kiá»n y phục ÄÆ¡n giản cá»§a ngưá»i là m vưá»n.
Tay áo ÄÆ°á»£c vén gá»n lên má»t cách chá»n chu nhưng cÅ©ng vì thế mà hoà n toà n Äá» lá» ra vết phá»ng lá»n chạy dá»c cánh tay phải.
Không những thế từ phần sưá»n cằm phải chạy xuá»ng cÅ©ng có má»t vết phá»ng lá»n không kém.
Vá»n vết thương lá»n Äó trông rất doạ ngưá»i nhưng cÅ©ng chá» Äá»§ khiến cho Ngu VÄ©nh An kinh hách, tay hắn vô thức ÄÆ°a lên sá» và o vết sẹo trên khuân mặt mình.
Sau hắn cÅ©ng chá» biết cưá»i khá» nhìn lão nhân gia.
Không kém gì Ngu VÄ©nh An, lão nhân gia cÅ©ng Äang nhìn hắn chằm chằm, Äôi mắt cá»§a lão má» lá»n dưá»ng như Äang rất kinh ngạc khi thấy hắn.
Ngu VÄ©nh An thấy có chút không thoải mái khi bá» ngưá»i nhìn chằm chằm như váºy liá»n lên tiếng trưá»c:
“Lão nhân gia, ngưá»i sao váºy? “
“Ã! Không…!Không có gì! “
Lão nhân gia chá»t dạ liếc mắt ra phÃa khác, lúc sau lại liếc nhìn Ngu VÄ©nh An, sá»± chú ý Äá»u Äá» dá»n lên kiá»n y phục cá»§a hắn.
Ngu VÄ©nh An cÅ©ng ÄỠý tá»i, Äá»t nhiên cảm thấy bản thân rất có khả nÄng sẽ bá» ngưá»i trêu chá»c.
Tháºt sá»± mà nói khi hắn má» tá»§ Äá» cá»§a Thôi Chá» Lục ra bên trong chá» ÄÆ¡n giản có 3 bá» y phục Äá»ng dạng.
Tất cả Äá»u là bạch y thêu hoạ tiết hoa Äà o, chất vải lại sá»n cÅ©, phai mà u, nhìn thế nà o thì bá» dạng hắn hiá»n tại cÅ©ng khá cháºt váºt.
Ấy váºy mà lão nhân gia không há» e ngại hay chán ghét bá» dáng nà y cá»§a hắn ngược lại Äôi mắt lão sáng rá»±c nhìn y phục cá»§a hắn như Äang nhá» tá»i ká»· niá»m cÅ© nà o Äó, miá»ng mÆ¡ há» cảm thán:
“Y phục nà y tháºt giá»ng! “
Ngu VÄ©nh An có chút khó hiá»u trưá»c câu nói cá»§a lão, hắn nghiêng Äầu nghi hoặc há»i:
“Giá»ng? Giá»ng ai cÆ¡? “
Lão nhân gia như bá» câu há»i cá»§a Ngu VÄ©nh An Äánh tá»nh, lão cưá»i lên má»t tiếng rá»i nÄng ná» nói:
“Không giấu gì vá» công tá» Äây! Y phục cá»§a công tá» rất giá»ng vá»i kiá»n y phục do chÃnh tay Äại thiếu gia cá»§a ta may cho tân nương tá» cá»§a mình”
Khuôn mặt lão nhân gia không giấu khá»i hạnh phúc, Äôi mắt già nua cong thà nh hình cung lưỡi liá»m, Äôi môi cong lên luôn miá»ng ká» chuyá»n xưa cÅ©.
Ngu VÄ©nh An lại cà ng khó hiá»u hÆ¡n, Ngu VÄ©nh Chương từ khi nà o lại có cái sá» thÃch kỳ dá» nà y.
Nếu y muá»n thì chá» cần má»t cái búng tay là bao nhiêu gấm vóc lụa là , y phục cao sang Äá»u có thá» ban tặng Äá»i phương.
Chưa ká» hà nh Äá»ng nà y cÅ©ng có chút không giá»ng vá»i tác phong cá»§a y cho lắm.
Chợt hắn nháºn ra Äiá»u gì vá»i và ng há»i:
“Lão nhân gia, ngưá»i á» Äây bao lâu rá»i? “
Lão nhân gia bá» há»i tá»i ngÆ¡ ngưá»i, lão nghiêng Äầu suy nghÄ© song lại ÄÆ°a tay lên bấm Äá»t tay, cuá»i cùng khuôn mặt lão trầm xuá»ng, mÆ¡ mÆ¡ há» há» nói:
“Ta cÅ©ng không nhá» bao nÄm nữa! Chá» biết…!ngà y ta tá»i phá»§ nháºn viá»c là m vưá»n là khi nhá» thiếu gia vừa má»i thà nh hôn xong.
Äại thiếu gia khi Äó còn là hiá»p khách lang bạt giang há» nữa Äấy! Haha! “
Ngu VÄ©nh An nghe tá»i Äây liá»n hiá»u, Äại thiếu gia trong miá»ng lão nhân gia là chá» Ngu Huyá»n Lan há»i trẻ.
Hẳn nà o hắn thấy cảnh viá»n tá» nà y quen quen.
Bá»i lẽ hoa Thá»§y Tiên là loà i hoa mà Ngu Huyá»n Lan yêu thÃch nhất, còn hoa Äà o là loà i hoa mà Thôi Túc thÃch.
NÄm Äó khi Thôi Chá» Lục còn nhá» vẫn luôn bá» Thôi Túc bá» bê không chÄm sóc.
Ngưá»i chÄm y vẫn luôn là nữ nhân tên Tầm Tưá»c kia nhưng dẫu thế nà o Äi nữa hai cha con tá»i ngà y á» bên nhau ÄÆ°Æ¡ng nhiên cÅ©ng sẽ có thá»i khắc gặp mặt.
Má»t ngà y và o mùa xuân, trên vùng Äất cá»§a ngưá»i tá»c Du trÄm ngà n cây Äà o Äua nhau ná» hoa, Äá» rá»±c cả má»t góc trá»i.
Thôi Túc khi Äó mặc kiá»n y phục tương tá»± vá»i Ngu VÄ©nh An hiá»n tại, ngá»i dưá»i gá»c cây hoa Äà o lá»n nhìn lên bầu trá»i xa xÄm.
Trong lòng y ôm má»t cháºu hoa nhá», là má»t nhánh hoa Thá»§y Tiên sắp héo tà n.
Tây Minh nóng lạnh thất thưá»ng, Thá»§y Tiên lại là loà i hoa không chá»u ÄÆ°á»£c thá»i tiết khắc nghiá»t Thôi Túc cho dù có cá» gắng tá»i Äâu vẫn chẳng thá» giữ lại ÄÆ°á»£c nhánh hoa cuá»i cùng nà y.
Thôi Chá» Lục âm thầm Äứng má»t bên quan sát, nhóc con ÄÆ¡n Äá»c bao nÄm lần Äầu tiên thấy cha xuất hiá»n liá»n mang cảm tưá»ng bản thân lạc và o má»ng Äẹp, sợ hãi phải tiến lên Äá»i mặt vá»i Thôi Túc khi Äó má»ng sẽ ngay láºp tức tan vỡ khiến nhóc con quay trá» lại bên chiếc giưá»ng ÄÆ¡n Äá»c cùng cÄn phòng trá»ng không.
Nhưng cà ng nhìn nhóc con Thôi Chá» Lục cà ng say sưa, cuá»i cùng vẫn không nhá»n ÄÆ°á»£c mà hưá»ng vá» phÃa bóng ngưá»i kia gá»i má»t tiếng cha .
Thôi Túc quay lưng lại, sau Äó ÄÆ¡n giản ná» má»t nụ cưá»i khiến Thôi Chá» Lục ghi nhá» mãi không quên.
Nam nhân vá»n không xinh Äẹp nhưng nụ cưá»i dá»u dà ng kia lại khiến ngưá»i vô thức mê Äắm, y vươn cánh tay ra hưá»ng vá» phÃa nhi tá» mà kêu gá»i:
[Lục Nhi lại Äây vá»i cha]
Nhóc Thôi Chá» Lục không biết Äây là mÆ¡ hay thá»±c chá» biết cha muá»n thân máºt vá»i nhóc con liá»n vui vẻ chạy tá»i nhà o và o lòng cha.
Tá»i khi cảm nháºn ÄÆ°á»£c cá» xúc cảm ấm áp mà ảo má»ng không bao giá» Äem tá»i ÄÆ°á»£c Thôi Chá» Lục má»i tin Äây là hiá»n thá»±c, khuân mặt non ná»t cÅ©ng vì thế mang theo má»t nụ cưá»i hạnh phúc khôn cùng.
Nhóc con nằm trong lòng cha ná» non gá»i:
“Cha”
Nam nhân dá»u dà ng xoa Äầu nhóc, nhẹ nhà ng gá»i tên nhóc bên tai, cánh hoa Äà o rÆ¡i xuá»ng lả tả, nhẹ vươn trên mái tóc dà i cá»§a Thôi Túc.
Thôi Chá» Lục nằm trên Äùi cha nhóc, vươn cánh tay bé nhá» bắt lấy cánh hoa kia xuá»ng nhưng cuá»i cùng trên mặt nhóc con lại Äá»ng lại từng giá»t nưá»c sương nóng bá»ng.
Nhóc ngÆ¡ ngẩn vươn tay ra gạt Äi nưá»c Äá»ng trên má nhưng không hiá»u sao nưá»c sương vẫn từng giá»t từng giá»t rá»t xuá»ng.
Là cha nhóc rÆ¡i lá», miá»ng còn không ngừng thá»§ thá» những Äiá»u vô nghÄ©a:
[Lục Nhi lá»n tháºt rá»i]
[Lục Nhi có muá»n biết phụ thân con là ngưá»i như thế nà o không? ]
[Hắn rất tá»t vá»i ta! Kiá»n y phục nà y là hắn tá»± tay may tặng ta, từng ÄÆ°á»ng kim mÅ©i chá» Äá»u in máu hắn.
Hắn còn hứa sẽ cho ta má»t mái nhà , có hoa hắn thÃch, có cây ta yêu.
Hắn nói tất cả Äá»u Äầy Äá»§ cả chá» Äợi con tá»i bên chúng ta thôi, Lục Nhi]
[Chá» là …!]
Khuôn mặt vá»n Äang chìm Äắm trong tình ý cá»§a Thôi Túc Äá»t nhiên lạnh Äi, y nói ra từng lá»i nặng ná»:
[Äáng lẽ ra nÄm Äó ta không nên là m váºy! CÅ©ng không nên Äá» cho hắn biết sá»± tháºt.
Nếu không má»i chuyá»n Äã khác]
Sau Äó Thôi Túc ôm mặt khóc nức ná», nhóc Thôi Chá» Lục không muá»n nhìn thấy cha khóc liá»n luá»ng cuá»ng ngá»i dáºy ôm cha và o lòng luôn miá»ng dá» dà nh.
Nhóc con không hiá»u lá»i cha vừa nói là có ý gì, thấy cha khóc cà ng không biết dá» dà nh chá» có thá» luôn miá»ng hứa bản thâm sẽ tháºt ngoan, sẽ chÄm há»c hÆ¡n trưá»c.
Không nghÄ© tá»i cha nhóc thá»±c sá»± nÃn khóc chá» là khi hai bà n tay kia buông xuá»ng, vẻ mặt Äau khá» cá»§a Thôi Túc hiá»n lên cà ng rõ rà ng hÆ¡n trưá»c.
Y lau Äi nưá»c mắt, khẽ lắc Äầu, ý vá» thâm trưá»ng nói:
[Lục Nhi không cần là m váºy! ]
[Lục Nhi Äã rất ngoan rá»i]
Sau ánh mắt nam nhân ÄÆ°á»£c buá»n, y cứ như bá» ai há»p há»n, quên luôn nhi tá» vẫn Äang Äứng bên cạnh.
[Phải Äi rá»i]
[Ta không thá» á» lại…!]
Thôi Túc mÆ¡ há» lẩm bẩm, cháºm rãi bưá»c Äi, má»t hà i tá» má»i lên 4 tuá»i như Thôi Chá» Lục ÄÆ°Æ¡ng nhiên không hiá»u những lá»i y nói là có ý gì, chá» là nhóc cảm giác ÄÆ°á»£c cha nhóc lại sắp Äi mất vì thế Thôi Chá» Lục liá»n nhanh chân chạy tá»i ôm chân ngưá»i mà nÅ©ng ná»u:
“Cha! Ngưá»i Äừng Äi mà ! “
Thôi Chá» Lục cá» cá» Äôi má bầu bÄ©nh cá»§a bản thân và o chân Thôi Túc, Äôi mắt sáng long lanh, lấy dáng vẻ nhóc ấy coi là dá»
thương nhất hòng câu dẫn cha Ỡlại chơi cùng.
Nhưng Thôi Túc chá» quay lại nhìn má»t cái rá»i cưá»i nhạt, y ÄÆ°a tay lên xoa Äầu hà i tá», nhẹ giá»ng nói:
[ÄÆ°á»£c rá»i, thá»i gian không còn nhiá»u nữa! Cha phải Äi]
Sau Äó Thôi Túc lạnh lùng rá»i Äi, Thôi Chá» Lục phÃa sau ấm ức khóc, tiếng nấc cá»§a hà i tá» và o tai ngưá»i khiến ngưá»i không nhá»n ÄÆ°á»£c mà má»m lòng.
Thôi Túc lại coi như không nghe thấy gì vẫn hưá»ng vá» con ÄÆ°á»ng hoa Äà o má» rá»ng phÃa trưá»c.
“Cha! Ngưá»i không yêu Lục Nhi nữa sao? “
Thôi Chá» Lục mÃm môi tháºt chặt, lấy hết can Äảm mà há»i cha nhóc.
Nhóc cùng cha tá»i Äây Äã ÄÆ°á»£c hÆ¡n 2 nÄm nhưng sá» lần gặp mặt Äếm Äi Äếm lại chưa quá má»t bà n tay.
Nhóc má»i ngà y Äá»u muá»n tìm cha chÆ¡i cùng nhưng Tầm Tưá»c tá»· tá»· nói cha cần giải quyết chuyá»n chÃnh sá»±, Chá» Lục phải ngoan má»i ÄÆ°á»£c cha yêu thương bá»i cha chá» thÃch Äứa trẻ ngoan.
Thôi Chá» Lục rất ngoan má»i ngà y Äá»u từ chá» Tầm Tưá»c tá»· tá»· há»c ÄÆ°á»£c nhiá»u thứ tá»t nhưng nhóc vẫn chẳng thá» Äem khoe vá»i cha.
“Cha, tên nhóc Äầu khá» á» cuá»i vưá»n hoa Äà o cÅ©ng có cha rá»i! Nó còn hùa theo Äám nhóc trong vưá»n hoa nói Lục Nhi không có cha, cÅ©ng không có phụ thân…!”
Nưá»c mắt Thôi Chá» Lục không kìm ÄÆ°á»£c mà rÆ¡i xuá»ng, hà i tá» thút thÃt khóc nói ra những uất háºn mà bản thân chá»u phải:
“Rõ rà ng…!Hức…!Rõ rà ng Lục Nhi có cha…!Vì sao ngưá»i lại không muá»n gặp con? Huhu…!”
Bưá»c chân Thôi Túc khá»±ng lại, cÆ¡ thá» y run run, y nghiêng mặt, môi mÃm chặt không nói má»t lá»i.
Phải Äến khi Thôi Chá» Lục khóc lá»n hÆ¡n, ngá»i thụp hẳn xuá»ng Äất y má»i bá» Äánh tá»nh, y như bá» ngưá»i nắm trúng tim Äen luá»ng cuá»ng giải thÃch:
[Không phải…!Ta…!Chá» là …!Haiz]
Thôi Túc thá» dà i, 3 phần bất lá»±c 7 phần nuông chiá»u nói tiếp:
[Lục Nhi ngoan, Äợi tá»i khi ta xá» lý xong viá»c nà y con muá»n gì ta cÅ©ng chiá»u, ÄÆ°á»£c không? ]
HÃ i tá» thá»±c dá»
dà ng dá» dà nh, Thôi Chá» Lục nghe tá»i Äây liá»n nÃn khóc, nhóc hé má» hai bà n tay ra Äá» lá» khuân mặt lấm lem nưá»c mắt nhìn Thôi Túc như muá»n chắc chắc xem lá»i y nói là tháºt hay không.
Phải Äến khi rõ rà ng nhìn thấy nụ cưá»i chân thà nh kia nưá»c mắt Thôi Chá» Lục liá»n cạn, nhóc ná» má»t nụ cưá»i tươi như ánh xuân dù ánh nắng rất yếu á»t nhưng lại ấm áp không thôi.
“Ừm! Lục Nhi sẽ chá» cha mà ! “
Vá» tá»i phòng Thôi Chá» Lục không nhá»n ÄÆ°á»£c mà Äem khoe chuyá»n nà y vá»i Tầm Tưá»c, tá»· tá»· xoa Äầu Chá» Lục, thiếu nữ dá»u dà ng cưá»i, thay nhóc vui vẻ nói:
“Váºy Tiá»u Lục sau nà y phải ngoan, phải chÄm há»c như váºy cha má»i có thá» gặp Tiá»u Lục”
Thôi Chá» Lục hếch mÅ©i, vừa tiếp nháºn cái xoa Äầu ấm áp vừa cao ngạo nói:
“ÄÆ°Æ¡ng nhiên! Äá» rất giá»i Äó nha! Chá» cần thứ Tầm Tưá»c tá»· tá»· dạy Äá» Äá»u biết.
Äá» cÅ©ng khoẻ nữa, má»i lần Äánh nhau vá»i nhóc Äầu khá» Äá» Äá»u thắng Äó”
Tầm Tưá»c bất lá»±c nhìn Thôi Chá» Lục hÄng hái diá»
n tả lại cảnh Äánh nhau ban sáng.
Vá»n nghÄ© má»t tiá»u ca nhi bình thưá»ng nên há»c nấu Än, thêu thùa nhưng tiá»u ca nhi nhà nà ng không chá» giá»i mấy thứ Äó mà còn rất gan dạ.
Äôi lúc tháºt ra phong thái cá»§a nam hà i.
Nhưng nà ng cÅ©ng chẳng thá» là m gì ÄÆ°á»£c, muá»n ngÄn cản Thôi Chá» Lục vẫn là ngang ngược lén lút là m thế nên cÅ©ng chá» có thá» bá» mặc hà i tá» tá»± do tá»± tại là m Äiá»u mà bản thân muá»n.
Äến Äêm, và o giá» Äi ngá»§, Thôi Chá» Lục vẫn luôn má» mắt, mÆ¡ tưá»ng vá» ngà y cùng cha vui chÆ¡i trong vưá»n hoa Äà o.
Nhưng Thôi Chá» Lục lại nghÄ© nhỡ Äâu Thôi Túc hoà n thà nh xong công viá»c nhóc lại không có á» nhà thì sao?
Suy nghÄ© má»t há»i nhóc liá»n ÄÆ°a ra má»t chá»§ kiến, chá» cần má»i ngà y sau giá» há»c nhóc Äá»u chá» cha là m xong viá»c lÃ ÄÆ°á»£c.
NghÄ© tá»i Äó nụ cưá»i bên môi hà i tá» cà ng tươi hÆ¡n, hạnh phúc tá»i mức thức nguyên cả Äêm.
Từ sau ngà y Äó, Thôi Chá» Lục má»i ngà y Äá»u tá»i trưá»c cá»a phòng cá»§a Thôi Túc, ká» chuyá»n vá» những chuyá»n mà mình Äã trải qua, Äã há»c ÄÆ°á»£c trong má»t ngà y.
“Cha! Lục Nhi hôm nay rất ngoan”
“Cha! Hôm nay Lục Nhi giúp Tầm Tưá»c tá»· tá»· nhá» rau (hoa trong vưá»n) Äấy”
“Cha! Lục Nhi biết câu cá rá»i! Còn câu ÄÆ°á»£c má»t con rất lá»n”
“Cha! Hôm nay Tầm Tưá»c tá»· tá»· dạy Lục Nhi thả diá»u”
“Cha! Lục Nhi biết chữ rá»i nè! Còn có thá» viết ÄÆ°á»£c tên cha nữa”
“Cha, hôm nay Lục Nhi…!”
“Cha”
“Cha”
[ …!]
“Cha! Khi nà o ngưá»i má»i chá»u gặp mặt Lục Nhi nữa váºy? “
“Cha! Lục Nhi muá»n ÄÆ°á»£c cha xoa xoa Äầu”
Trôi qua thêm mấy mùa hoa Äà o ná», Thôi Chá» Lục má»i ngà y Äá»u váºy, Äá»u ao ưá»c ÄÆ°á»£c thấy Thôi Túc má»t lần nữa.
Má»i ngà y nhóc Äá»u ngá»i trưá»c cá»a phòng cá»§a y, qua cánh cá»a Äó mà há»i y Äá»§ thứ chuyá»n trên trá»i dưá»i Äất.
Cuá»i cùng Thôi Chá» Lục không mong gặp cha nữa mà mong ưá»c cá»§a hà i tá» lùi lại chá» bằng viá»c cha Äáp lại nhóc má»t tiếng.
Nhưng cha nhóc vẫn váºy, vẫn im lặng như tá» cho tá»i ngà y mà Thôi Chá» Lục không còn cha nữa.
Ngà y Thôi Túc mất trên ngưá»i vẫn vẹn nguyên má»t kiá»n y phục như cÅ©.
Trong ký ức Thôi Chá» Lục cÅ©ng chá» nhá» tá»i má»t Thôi Túc như váºy.
ChÃnh vì thế mà từ ngà y bưá»c chân và o Ngu Phá»§, Thôi Chá» Lục chá» ÄÆ¡n giản yêu cầu Ngu Phưá»c là m cho y ba bá» y phục giá»ng như Thôi Túc.
Ngà y ngà y Äá»u sá»ng trong há»i ức ngắn ngá»§i vá» ngưá»i cha Äã mất.
Ngu VÄ©nh An thá» dà i, ÄÆ°a tay day day mi tâm, hắn cá» gắng bình á»n lại tâm trạng Äá» không bá» những cảm xúc ngá»n ngang cá»§a Thôi Chá» Lục là m ảnh hưá»ng.
NÆ¡i mà Ngu Huyá»n Lan chuẩn bá» có loà i hoa mà gã yêu thÃch, có loà i cây mà Thôi Túc yêu có lẽ là viá»n tá» nà y Äi.
Nhìn lão nhân gia trưá»c mắt hắn chợt nháºn ra có lẽ sau khi Ngu Huyá»n Lan mất Ngu Phưá»c vì muá»n giữ lại ká»· váºt cá»§a nghÄ©a huynh liá»n Äặc biá»t Äá» lão nhân gia – ngưá»i luôn gắn bó vá»i viá»n tá» nà y á» lại chÄm sóc.
“Ngưá»i chưa từng rá»i khá»i chá» nà y sao? “
Ngu VÄ©nh An nhẹ giá»ng há»i thÄm, dù sao cÅ©ng là ngưá»i sá»ng trong Ngu Phá»§ hÆ¡n 20 nÄm, lão nhân gia sẽ không thá» tá»± phong bế bản thân cùng nÆ¡i nà y luôn chứ?
“Ta Äã từng rá»i khá»i Äây rá»i! CÅ©ng tầm chục nÄm trưá»c.
Khi Äó ta vá» thÄm gia Äình…!” – Mặt lão nhân gia Äá»t nhiên trầm xuá»ng, ánh mắt buá»n man mác – “Nhưng lá»a cháy quá lá»n ta không cứu ÄÆ°á»£c nương tá», còn hại nhi nữ bá» ngưá»i ta bắt mất…!Khụ…!Khụ…!”
Lão nhân gia Äá»t nhiên ho dữ dá»i khiến Ngu VÄ©nh An không còn tâm tình Äâu mà há»i tiếp, nghe qua loa hắn cÅ©ng Äã hiá»u rõ câu chuyá»n phÃa sau.
“Sau hôm Äó…!Khụ…!Khụ…!Ta liá»n trá» vá» Äây giúp Äại thiếu gia chÄm sóc viá»n tá» nà y…!”
Nghe tá»i Äây Ngu VÄ©nh An khó chá»u nhÃu mà y, rõ rà ng nhi nữ bá» ngưá»i bắt Äi mất, lão nhân gia váºy mà lại quay lại Äây là m viá»c.
Dẫu biết lão nhân gia có thá» vì thân bất do ká»· má»i là m váºy nhưng Ngu VÄ©nh An lại chẳng thá» vứt chuyá»n nà y ra sau Äầu.
“Lão nhân gia, sau nà y ngưá»i Äừng chá» nữa, Äại thiếu gia cá»§a ngưá»i sẽ không vá» nữa Äâu”
Lão nhân gia ban Äầu kinh ngạc Äôi mắt má» lá»n hoang mang nhìn Ngu VÄ©nh An sau lão như sá»±c tá»nh, Äá»t nhiên ná»i giáºn quát lá»n:
“Ãy gia vá» công tá» nà y ngươi nói cái gì váºy hả? TÃnh trù Äại thiếu gia nhà ta hay sao? Äúng là xui xẻo quá mà “
Lão nhân gia khua khua tay như muá»n Äuá»i Ngu VÄ©nh An Äi.
Hắn lạnh mặt lại, mặc lão nhân gia vẫn liên tục lảm nhảm vá» viá»c Äại thiếu gia tà i giá»i sẽ sá»m trá» vá» nÆ¡i nà y ra sao mà buông lá»i tà n nhẫn:
“Ngu phá»§ Äã Äá»i chá»§! Ngu Huyá»n Lan cÅ©ng Äã chết rá»i! Hắn không còn là Äại thiếu gia! “
Ngu VÄ©nh An quay ngưá»i toan rá»i Äi, nghÄ© má»t lúc hắn nghiêng ngưá»i thá»§ thá» nói cÅ©ng không biết Äá»i phương có nghe rõ hay không:
“Lão nhân gia, ngưá»i cÅ©ng không cần chá» nữa”
Ngu VÄ©nh An cÅ©ng chẳng có ác ý nhưng thấy má»t lão nhân gia cứ mê muá»i sá»ng trong quá khứ, chá» Äợi má»t vá» Äại thiếu gia mãi mãi không trá» lại.
ChÄm sóc cho thứ mà ngay chÃnh chá»§ nhân nó cÅ©ng muá»n vứt bá», hắn cảm thấy lão là m váºy tháºt sá»± không Äáng.
Nói xong Ngu VÄ©nh An quay ngưá»i rá»i Äi.
Vừa má»i là m tá»n thương ngưá»i già xong hắn cÅ©ng không có can Äảm há»i ÄÆ°á»ng ngưá»i ta nữa chá» Äà nh ngáºm ngùi mò ÄÆ°á»ng má»t mình.
Còn lão nhân gia bá» lá»i tà n nhẫn cá»§a Ngu VÄ©nh An là m cho sững ngưá»i lại, lão ngÆ¡ ngưá»i nhìn bóng hắn rá»i Äi.
Äợi tá»i khi ngưá»i Äã khuất bóng lão Äá»t nhiên phì cưá»i, buông ra mấy lá»i mÆ¡ há»:
“Quả nhiên há» phụ sinh há» tá»! Không chá» dung mạo ngay cả tÃnh cách tà n nhẫn kia cÅ©ng rất giá»ng”
Lão nhân gia thá» dà i, khuôn mặt già nua buá»n bã trùng xuá»ng, lão lá»m khá»m quay ngưá»i trá» lại phòng tá»i.