Bệnh viện Ái Tâm
Jack *****̀ng Hoàng Việt đưa Lục Dĩ Tường vào trong bệnh viện Hạ Tử Quyên nhìn thấy Lục Dĩ Tường còn có Bạch Nhã Băng và Tần Đình Danh, Hạ Tử Quyên bất ngờ, cảm thấy khó tin khi Bạch Nhã Băng lại đi *****̀ng với hai người bọn họ hơn nữa Jack *****̀ng Hoàng Việt lại đi bên cạnh *****̉a Lục Dĩ Tường.
“Lục Dĩ Tường? Tần Đình Danh? Còn có cậu nữa Tiểu Băng sao ba người lại ở đây? Còn đi chung với nhau nữa.” Hạ Tử Quyên chỉ chỉ bọn họ, hiếu kì, thắc mắc cất giọng hỏi.
“Tôi bị viên đạn xước qua vai nên Tiểu Băng đưa tôi đến đây để băng bó.” Lục Dĩ Tường đưa cánh tay bị thương cho Hạ Tử Quyên xem.
Nghe anh gọi mình là Tiểu Băng Bạch Nhã Băng ngay tức khắc quăng cho anh một cặp mắt hình viên đạn vô *****̀ng đáng sợ, Hạ Tử Quyên ngạc nhiên, hơi ngơ ngác khi nghe Lục Dĩ Tường gọi bạn mình thân mật như thế:
“Tiểu Băng? Hai người quen nhau từ lúc nào mà lại gọi thân mật đến như thế?”
“Lục Dĩ Tường! Tôi cảnh cáo anh nếu anh còn dám gọi tôi là Tiểu Băng tôi sẽ cắt lưỡi anh đấy.” Bạch Nhã Băng nghiến răng, trừng mắt ngữ điệu đầy sự đe dọa.
A Tôn đứng bên cạnh Lục Dĩ Tường hít một ngụm khí lạnh, nuốt nước bọt, rùng mình sợ hãi khi nghe cô nói thế trong đầu liền thầm nghĩ:
“Cha mẹ ơi ~ Người mà chủ tịch theo đuổi tại sao lại có thể đáng sợ đến như vậy chứ? Lỡ như sau này mình vô tình đắc tội với Bạch tiểu thư vậy chẳng phải là mình toi mạng rồi sao? Không được! Mình còn muốn lấy vợ vẫn chưa muốn chết sớm. Sau này, thà đắc tội với chủ tịch *****̃ng không thể đắc tội với Bạch tiểu thư đắc tội với chủ tịch *****̀ng lắm là bị mắng, bị đánh hoặc là đuổi việc còn hơn là đắc tội với Bạch tiểu thư chết là chắc.”
Bạch Nhã Băng lạnh lùng, khoanh tay dáng vẻ đầy kiêu ngạo, không xem ra gì cất giọng đều đều nói với Hạ Tử Quyên:
“Quyên Quyên! Cậu hãy băng bó vết thương *****̉a Lục Dĩ Tường mọi chi phí tớ sẽ tính, bây giờ tớ quay về trước đây.”
Hạ Tử Quyên gật gật đầu, Lục Dĩ Tường vội kéo cánh tay cô lại:
“Tại sao em lại quay về chứ? Không ở lại đây *****̀ng anh sao? Nếu em không ở lại đây thì viện phí tính với ai đây?”
Bốp! Bạch Nhã Băng đấm thẳng vào con mắt trái *****̉a anh khiến anh buông cánh tay *****̉a cô ra, choáng váng mặt mày:
“Tôi đã bảo là đừng đụng vào người *****̉a tôi ngay từ đầu tôi đã cảnh báo rồi chỉ tại anh để ngoài tai thôi.”
Cô chỉ tay vào con mắt trái mà anh đang ôm lấy nói với Hạ Tử Quyên;
“Quyên Quyên! Thuốc để thoa con mắt *****̉a anh ta *****̃ng tính vào *****̉a tớ.”
Hạ Tử Quyên khẽ bật cười gật đầu:”Ok!”
Bạch Nhã Băng rời khỏi bệnh viện Jack *****̀ng Hoàng Việt nhanh chóng đi theo, Tần Đình Danh khẽ nhếch môi cười vỗ vỗ vai anh:
“Tôi *****̃ng đi đây ráng dưỡng thương cho tốt tôi thấy cậu sẽ còn bị thương dài dài đó.”
“Này! Cậu không ở lại đây sao? Cậu là bạn *****̉a tôi đó.” Lục Dĩ Tường hỏi Tần Đình Danh giọng có chút lớn.
Tần Đình Danh vẫn bước đi không ngoảnh lại, miệng vẫn đáp trả lại:
“Đến bây giờ cậu mới nhớ tới cậu còn có một người bạn là tôi sao? Quá muộn rồi.”
Trên xe, Hoàng Việt nhận một cuộc gọi đến xong liền quay xuống báo với Bạch Nhã Băng:
“Tiểu thư! Tuần sau, Huyền Nghị thiếu gia sẽ về đây.”
“Tôi biết rồi đến lúc đó anh không cần phải cho người đến sân bay đón tên tiểu quỷ đó đâu.” Đôi mắt Bạch Nhã Băng nhắm hờ lại, đầu tựa vào ghế từ từ cất giọng bảo.
“Nhưng nếu tiểu thư không cho người đến đón thiếu gia theo tính cách *****̉a cậu ấy thì chắc chắn sẽ đến sòng bài quậy tung ở đấy.” Hoàng Việt hơi chau mày lại nói với cô.
“Cứ mặc kệ nó đi nó đến đó quậy *****̃ng tốt để cho người đàn bà đó biết hiện tại thân phận *****̉a mình là như thế, suốt ngày cứ ở sòng bạc làm mất mặt Bạch gia.” Bạch Nhã Băng điềm nhiên phun ra những câu như thế cô chính là thích dung túng, nuông chiều em trai *****̉a mình cho dù người khác có bức xúc *****̃ng không dám làm gì cả.
Jack và Hoàng Việt chỉ biết nhìn nhau, nhún vai một cái, tiểu thư *****̉a họ chính là như thế tuy bề ngoài luôn nghiêm khắc với em trai *****̉a mình nhưng không ai không biết là cô luôn dung túng, bảo vệ chỉ cần đụng đến em trai *****̉a cô chính là động đến cô mà một khi động đến cô thì chỉ có con đường chết.
Lục Dĩ Tường sau khi băng bó vết thương xong liền quay về nhà, anh đi thẳng lên phòng đứng trước gương ngắm bản thân mình rồi lẩm bẩm một mình:
“Với nhan sắc này, thân hình này tại sao Tiểu Băng lại không bị đổ gục chứ? Hơn nữa mình *****̃ng đã thổ lộ rồi cô ấy một chút động lòng *****̃ng không có sao? Cái gì mình *****̃ng có mà đặc biệt chính là nhan sắc trời cho như thế này Tiểu Băng lại không một chút lung lay thậm chí còn tỏ ra chán ghét nữa chứ. Rốt cuộc là tại sao?”
Lục Dĩ Tường lấy điện thoại gọi cho A Tôn:”A Tôn! Tôi hỏi cậu tại sao Tiểu Băng lại không đổ gục trước nhan sắc này *****̉a tôi?”
Khóe môi A Tôn giật giật, anh thì làm sao biết được chuyện này chứ? Nếu như muốn biết chẳng phải nên hỏi Bạch Nhã Băng hay sao?
“Chủ tịch! Anh hỏi tôi *****̃ng như không thôi nếu anh muốn biết tại sao thì anh nên đi hỏi Bạch tiểu thư.”
“Cậu nghĩ cô ấy sẽ trả lời tôi hay sao?”
“Ừm…Có thể Bạch tiểu thư sẽ trả lời cho anh biết.” A Tôn gật gật đầu như băm tỏi trả lời anh.
“Được! Tôi sẽ hỏi Tiểu Băng nếu như cô ấy không trả lời hay là đánh tôi thì cậu sẽ chết chắc đấy.” Lục Dĩ Tường nói với giọng điệu đầy đe dọa, đáng sợ khiến cho A Tôn toát mồ hôi hột, khóc không ra nước mắt anh chỉ là góp ý kiến thôi mà có làm gì nên tội đâu chứ?! Số anh khổ quá mà!!.