Núi non trùng điệp, ánh chiều tà cuối cùng bỗng vụt tắt, chỉ còn lại những đám mây trên bầu trời còn lờ mờ chút sắc màu, Thời Huỳnh ngồi ở ghế phụ, nhai viên kẹo cam, định nói gì đó thì ánh mắt quét qua kính chiếu hậu, hơi nhíu mày:
“A Hạc, phía sau có một chiếc xe cứ bám theo chúng ta.”
Lên xe không lâu, Thời Huỳnh đã chú ý đến chiếc xe phía sau, từ nghĩa trang Long Sơn về nội thành thành phố, có một con đường ven biển được xây dựng giữa núi non hẻo lánh, ban ngày đã hiếm thấy xe cộ qua lại, huống chi giờ này đã là gần tối.
“Khoảng nửa tiếng rồi.” Văn Tê Hạc đã nhận ra chuyện này từ hơn mười phút trước, anh âm thầm điều chỉnh tốc độ xe và quan sát thêm một lúc, rất rõ ràng chiếc xe kia vẫn luôn bám sát xe của họ, Văn Tê Hạc nghiêng đầu nhìn Thời Huỳnh, dịu dàng trấn an:
“Đừng sợ.”
Anh vừa chú ý thấy chiếc xe phía sau bắt đầu không kiên nhẫn, bắt đầu rút ngắn khoảng cách giữa hai xe.
Thời Huỳnh thoáng ngẩn người, nhưng trên mặt hoàn toàn không có chút sợ hãi, cô chỉ tay về phía trước, nhướn mày, cười tươi:
“A Hạc, cứ mạnh dạn chạy thẳng đi!”
“Được, ngồi vững nhé.”
Thời Huỳnh giơ tay ra dấu OK rồi dựa lưng vào ghế, trong nháy mắt, ánh mắt Văn Tê Hạc trở nên sắc lạnh, chiếc xe trong tích tắc tăng tốc, lao vút trên đường.
Quả nhiên, khi xe của Văn Tê Hạc tăng tốc, chiếc xe phía sau cũng rồ ga, hơn nữa còn như thể muốn đâm thẳng vào họ.
Văn Tê Hạc liếc qua kính chiếu hậu, ánh mắt trầm lạnh, thốt ra một cái tên đầy lạnh lùng: “Văn Kỳ Sâm.”
“Huỳnh Huỳnh, tìm số HLR trong danh bạ.”
“Hiểu rồi.”
Tuy đang ngồi trong chiếc xe bị truy đuổi ở tốc độ cao, Thời Huỳnh vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi tốc độ chóng mặt của xe, điều này khiến Văn Tê Hạc không khỏi tò mò.
[Tút tút tút]
Sau vài tiếng tút, điện thoại đã được kết nối, trong lúc Văn Tê Hạc đang nhanh chóng trao đổi với người ở đầu dây bên kia, Thời Huỳnh bỗng cảm thấy có chút bất ngờ:
“Em tưởng anh sẽ giống mấy nhân vật trên phim truyền hình, chỉ cần một cuộc gọi là một đoàn xe sẽ xuất hiện, á.”
Đúng lúc này, xe lao vào một khúc cua gấp, cả thân xe trượt dài trên đường, vẽ ra một đường cong nguy hiểm mà đẹp mắt, Thời Huỳnh hai tay nắm chặt ghế, cố gắng không để mình bị hất vào cửa xe.
“Có nguy hiểm thì gọi cảnh sát.” Văn Tê Hạc buông lời với giọng điệu lười nhác, nghe chẳng đáng tin chút nào, nhưng đôi tay lại nhanh nhẹn xoay vô lăng, biến chiếc xe thương mại thành một siêu xe thực thụ, lướt đi không chút trở ngại.
Nhìn qua kính chiếu hậu, Thời Huỳnh thấy chiếc xe phía sau vẫn điên cuồng đuổi theo, trong lòng dần dâng lên một chút bất an, cách lái xe của đối phương thực sự liều mạng, nếu cú cua vừa rồi chỉ cần s ai sót một chút, rất có thể cả ba người sẽ lao xuống biển, nhưng đối phương vẫn điên cuồng bám sát.
Mười phút trôi qua, hai chiếc xe gần như va chạm ba lần, một lần trong số đó, đuôi xe của họ đã bị đâm mạnh, khiến xe chệch hướng trên đoạn đường quốc lộ.
“Sắp đến nội thành rồi.” Văn Tê Hạc vừa dứt lời, chiếc xe vốn đã ở tốc độ tối đa lại một lần nữa tăng tốc, nhanh chóng kéo giãn khoảng cách với chiếc xe phía sau.
Chiếc xe bám đuôi đã tháo biển số xe, Văn Tê Hạc chỉ có thể mô tả đặc điểm chiếc xe cho người ở đầu dây bên kia.
Thỉnh thoảng Thời Huỳnh cũng bổ sung vài chi tiết nhỏ, dù sao trong ba lần va chạm, cô đã nhìn thấy rõ người đàn ông lái chiếc xe kia.
Đó là một người đàn ông trung niên với cơ bắp cuồn cuộn, khuôn mặt dữ tợn, đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm hai người họ, khiến Thời Huỳnh có cảm giác ông ta đang muốn cùng họ đồng quy vu tận.
Nhưng bất kể đối phương có ý định muốn đồng quy vu tận, kỹ năng lái xe điêu luyện của Văn Tê Hạc đã khiến tất cả chỉ là uổng công vô ích, ba lần va chạm, ngoài một vết xước nhỏ ở phía đuôi xe sau lần va chạm thứ hai, tên kia không còn đạt được bất kỳ ý đồ nào khác.
Trước khi cuộc gọi kết thúc, Văn Tê Hạc tăng tốc thêm vài lần, cuối cùng cũng cắt đuôi được chiếc xe kia, kẻ bám đuôi đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của hai người họ.
Văn Tê Hạc tìm một chỗ dừng xe, quay sang quan sát kỹ sắc mặt của Thời Huỳnh, nhìn một hồi lâu, thấy khuôn mặt cô vẫn hồng hào tươi tắn, không chút dấu hiệu sợ hãi:
“Huỳnh Huỳnh, em không sợ sao?”
Đừng nói đến tốc độ xe, chỉ riêng việc bị bám đuôi với tốc độ cao như vậy, cả ba người suýt bị đâm đầu xuống biển, chết không toàn thây.
Tuy rằng đang hỏi Thời Huỳnh có sợ không nhưng Văn Tê Hạc vẫn tự nhiên đưa cho cô một chai nước, sợ cô khát.
Khuôn mặt bình thản của Thời Huỳnh bỗng chốc thay đổi, cô mím môi, có chút chột dạ nhìn Văn Tê Hạc:
“A Hạc, em có chuyện muốn nói với anh, nhưng anh phải hứa là không được tức giận.”
“Em cứ nói trước đi.”
Văn Tê Hạc vốn đã hiểu rõ chiêu trò của Thời Huỳnh, dĩ nhiên sẽ không dễ dàng hứa hẹn, khởi động xe lần nữa, còn thảnh thơi bổ sung thêm một câu:
“Nếu làm sai, hậu quả làm anh tức giận rất nghiêm trọng.”
Thời Huỳnh: “…”
Mình đáng lẽ không nên nói câu đó làm gì!
“Thời đại học, em đã cùng đàn em chơi trò đánh cược giải đua xe vài tuần, chơi mãi rồi cũng ngứa ngáy muốn thử…”
Thời Huỳnh nói được một nửa, tiếng phanh xe chói tai đột ngột vang lên bên tai, theo quán tính, cả người Thời Huỳnh lao về phía trước, may mà có thắt dây an toàn, Văn Tê Hạc cũng nhanh chóng giơ tay ngăn trước Thời Huỳnh, tránh để cô va đập vào phía trước.
“A Hạc, chúng ta đã nói rồi, không được tức giận.”
“Em nói với ai?” Văn Tê Hạc thu lại biểu cảm, cụp mắt nhìn Thời Huỳnh, ánh mắt không lạnh lùng nhưng đầy sức nặng, giọng điệu cũng không nặng nhưng đầy áp lực: “Thời đại học em chơi đua xe à? Em đi vì cảm thấy vui, hay vì muốn tìm cảm giác mạnh, thậm chí là mạo hiểm cả mạng sống?”
Thời Huỳnh bặm môi, không trả lời được, hai lý do đó đều đúng, nhưng có lẽ cô thiên về cái thứ hai hơn, sự căng thẳng giữa hai người khiến Thời Huỳnh không khỏi nhớ lại những lần còn nhỏ làm điều gì sai bị lôi ra dạy bảo.
“Huỳnh Huỳnh, nhìn anh.”
Giọng nói bất đắc dĩ mà ôn hòa vang lên trên đỉnh đầu, khiến cảm giác tội lỗi trong lòng Thời Huỳnh càng ngày càng lớn dần.
Thời Huỳnh hít sâu một hơi, định ngẩng đầu nhận lỗi, nhưng khi đối mặt với đôi mắt đen sâu thẳm lại đầy bao dung kia, mọi lời nói dường như đều tan biến.
Đôi mắt đó giống như hồi nhỏ, vẫn là bất đắc dĩ, nhưng không có vẻ không tán thành, mà lại có chút áy náy? Thời Huỳnh cố lục lại trong đầu, cảm thấy áy náy có lẽ là từ chính xác nhất.
Văn Tê Hạc vòng tay qua vai Thời Huỳnh, kéo cô vào lòng, sự mềm mại trong vòng tay khiến anh nhận ra, cô gái trước mặt là sự tồn tại chân thật, mà không phải là trong giấc mơ.
“Xin lỗi, anh từng nói sẽ bảo vệ em, nhưng anh đã không giữ lời hứa, còn rời xa em suốt mười năm.” Giọng Văn Tê Hạc khàn khàn đầy áp lực, giọng nói vốn luôn lạnh lùng bình thản giờ đây lại bỗng có chút run rẩy: “May mắn mà chúng ta đã gặp lại nhau, cảm ơn em đã luôn chờ anh, vẫn luôn bình an mà chờ anh.”
Khi biết Thời Huỳnh từng chơi đua xe hồi đại học, Văn Tê Hạc thực sự giận, giận cô không coi trọng mạng sống của mình là một chuyện, nhưng ngay sau đó, cảm giác tự trách và hối hận mãnh liệt tràn ngập trong lồ ng ngực, khiến anh thoáng nghĩ rằng tất cả những gì mình có được chỉ là ảo ảnh.
Một người có lòng dạ đen tối, tự đóng chặt trái tim như anh, làm sao có tư cách tìm lại được ánh mặt trời của riêng mình?
Thời Huỳnh ngẩn người, sau đó cũng vươn tay ôm lấy anh, áp mặt vào lồ ng ngực ấm áp vững chắc, giọng nói hơi nghẹn ngào, cố gắng an ủi một cách vụng về:
“Không sao đâu, chúng ta vẫn sống tốt là được rồi.”
Hai người ôm nhau một lúc lâu, Thời Huỳnh bất ngờ ngẩng đầu khỏi ngực Văn Tê Hạc, híp mắt lại:
“Lúc nãy anh cắt đuôi chiếc xe phía sau, lái rất giống kiểu đua xe… ưm.”
Nụ hôn của Văn Tê Hạc cũng giống con người của anh, thoạt nhìn dịu dàng nhưng thật sự lại cực kỳ bá đạo mãnh liệt, hơi thở của hai người hòa quyện, bầu không khí trong xe trở nên mờ ám, lý trí lúc chất vấn của Thời Huỳnh dần bị cuốn đi, cuối cùng hoàn toàn đắm chìm.
Khi bình tĩnh lại, Thời Huỳnh giơ nắm tay đấm nhẹ lên vai Văn Tê Hạc:
“Lạm dụng sắc đẹp là phạm pháp đấy.”
“Anh đang thực hiện nghĩa vụ của bạn trai, thể hiện sự chân thành với bên A.” Văn Tê Hạc lái xe đều đều, hoàn toàn khác với tốc độ điên cuồng khi cắt đuôi chiếc xe vừa rồi: “Anh sẽ đưa em về nhà trước, sau đó đi làm biên bản với bạn anh, xem là ai sai người làm vậy.”
“Em đi cùng anh không được sao? Trên đường không an toàn.”
Thời Huỳnh hơi nhíu mày, trái tim vừa mới bình ổn lại tiếp tục đập loạn, người đàn ông lái xe lúc nãy, ánh mắt hung ác, như thể đã nhận tiền mua mạng, vả lại linh cảm mách bảo cô rằng Văn Tê Hạc đã có đối tượng nghi ngờ, rất có thể là Văn Kỳ Sâm mà anh từng nhắc đến.
Chuyện ôm nhầm Văn Tê Hạc đã từng đề cập qua với Thời Huỳnh, trong suy nghĩ của Thời Huỳnh, Văn Kỳ Sâm vì không buông bỏ được quyền lực của Tập đoàn Bách Đốn nên muốn ra tay đối phó với Văn Tê Hạc, thậm chí còn sinh lòng giết người diệt khẩu là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra, chẳng hạn như tối hôm đó, đến cả một người luôn nhút nhát như Từ Băng cũng dám chửi rủa thẳng mặt thậm chí dùng dao đâm người.
“Không sao đâu, em về nhà nghỉ ngơi rồi ngủ một giấc, đợi đến mai khi tỉnh dậy anh đã giải quyết xong rồi.” Văn Tê Hạc không muốn kéo Thời Huỳnh vào những lúc nguy hiểm này, những chuyện khác anh có thể nhường nhịn, nhưng chuyện tối nay thì không.
Thời Huỳnh nhận ra ý định của Văn Tê Hạc, cô cũng không ý kiến nữa, hơn nữa trong thành phố, mọi ngóc ngách đều có camera giám sát hoặc người qua lại bên đường, kẻ chủ mưu phía sau, nếu không định trở thành tội phạm bị truy đuổi, thì sẽ không dám ra tay ngay trong thành phố.
40 phút sau, Văn Tê Hạc đưa Thời Huỳnh về chung cư Thương Minh, trên đường đi, anh nhận được tin từ người bạn rằng đã tìm thấy chiếc xe, tên tài xế cũng đã bị bắt giữ.
Tên đàn ông kia vừa ra tù chưa được một tháng nhận tiền của Văn Kỳ Sâm để làm việc này, nhiệm vụ của hắn là khiến Văn Tê Hạc chết trên đường trở về thành phố, đáng tiếc, hiện giờ chỉ có nhân chứng mà không có vật chứng, cũng không có bản ghi âm nào lúc hai người kia giao dịch.
“Được rồi, tạm nhốt hắn lại đã, còn về Văn Kỳ Sâm, tôi có biện pháp khác.” Văn Tê Hạc trầm giọng, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao, lời nói của anh khiến người bạn ở đầu dây bên kia cảm thấy phảng phất có mùi máu tanh trong không khí.
Cánh cổng của căn biệt thự mà hôm qua anh vừa rời đi đã hiện ra trước mắt, bảo vệ nhìn thấy xe của Văn Tê Hạc, tuy hơi kinh ngạc nhưng vẫn nhanh chóng mở cổng, nhìn chiếc xe chậm rãi chạy vào.
Thế nhưng ngay khi xe gần đến sân, chiếc xe vốn đi với tốc độ bình thường bỗng nhiên phóng nhanh, lao thẳng về phía trước, Văn Kỳ Sâm vừa xuống xe đã hoảng sợ đến mức mắt trợn trừng, sắc mặt trắng bệch, hoảng loạn lùi lại phía sau, trơ mắt nhìn Văn Tê Hạc với vẻ mặt lạnh lùng ngồi trong xe lao thẳng về phía mình.
“A…!”
Văn Kỳ Sâm bị dọa tới mức hét chói tai, ngã ngửa về sau, mắt thấy chiếc xe còn muốn tiếp tục lao tới, chật vật nửa quỳ nửa bò trên mặt đất, hai tay hai chân dùng hết sức vừa bò vừa chạy, bộ tóc vốn gọn gàng dính đầy lá khô và đất cát, bộ vest đắt tiền nhăn nhúm dán sát vào người.
Anh ta không dám dừng lại, dù có vật vã đến đâu cũng không dám dừng, chiếc xe phía sau tựa như một con quái vật hung tợn đang nhe cái mồm đầy máu của nó, chỉ cần một chút sơ sẩy là sẽ bị xé xác.
Văn Tê Hạc như đang chơi đùa cùng anh ta, điều khiển xe khi dừng khi chạy, cả quá trình vẫn bình tĩnh lại lạnh lùng nhìn Văn Kỳ Sâm hoảng loạn chạy trốn, trong mắt ngập tràn sát khí, vài lần suýt nữa đã đạp lên chân ga.
Nhưng không được, bây giờ anh không còn cô độc một mình nữa, ở nhà còn có Huỳnh Huỳnh đang đợi, giết một kẻ cặn bã chỉ tổ bẩn tay, chắc chắn Huỳnh Huỳnh sẽ không vui.
Những người làm vườn và giúp việc trong sân bị cảnh tượng này làm cho hoảng sợ, có người núp trong góc nhìn trộm cuộc đấu đá hiếm gặp của nhà giàu, có người vội vã chạy lên lầu tìm Văn Thư Dương, lo sợ thật sự xảy ra án mạng.
Văn Thư Dương xuống lầu với gương mặt tối sầm, trơ mắt chứng kiến đứa con trai lớn của mình bị xe ép đến mức lăn lộn bò toài đụng vào tường trong sân, cả quá trình đều chỉ lo vắt giò lên cổ mà chạy, thật quá mất mặt.
“Văn Tê Hạc, mày điên rồi! Mày đang phạm tội! Mày đang giết người!” Văn Kỳ Sâm hét khản cả giọng, cả người dán vào trên tường, hai chân run lẩy bẩy, sợ Văn Tê Hạc đạp chân ga khiến xe đâm mạnh vào mình.
Văn Tê Hạc ngồi trong xe lạnh lùng nhìn Văn Kỳ Sâm, đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn chằm chằm khiến người ta không khỏi khiếp sợ.
“Hai đứa đang làm cái trò gì thế này!” Văn Thư Dương nghe tiếng hét của Văn Kỳ Sâm, huyệt thái dương giật giật: “Đừng làm có ở bên ngoài làm xấu mặt nhau, có chuyện gì thì vào trong nói, hai đứa…”
“Rầm!”
Cửa xe bị Văn Tê Hạc đóng sầm lại, tiếng động vang lên làm lời nói của Văn Thư Dương bị cắt ngang, sau đó, trong ánh mắt khiếp sợ của Văn Thư Dương, Văn Tê Hạc sải bước đến trước mặt Văn Kỳ Sâm, đưa tay túm lấy tóc Văn Kỳ Sâm, tàn nhẫn kéo mạnh anh ta ra khỏi khe hở giữa chiếc xe và bức tường.
Văn Tê Hạc mặc một bộ vest chỉnh tề, lịch sự và chỉn chu, phong thái thường ngày của anh vốn luôn tao nhã và điềm tĩnh, đây là lần đầu tiên anh thể hiện một mặt thô bạo tàn nhẫn ngay trước mặt mọi người.
“Văn, Văn Tê Hạc, mày…A.” Văn Kỳ Sâm chưa từng gặp qua người nào tàn nhẫn đến vậy, chưa kịp nói hết đã bị một cơn đau nhói từ ngực lan xuống bụng, một người đàn ông nặng hơn 70kg bị Văn Tê Hạc dùng một chân đá văng, trượt dài trên mặt đường rải sỏi đến gần một mét.
Đôi mắt của Văn Tê Hạc lạnh lẽo, anh hơi ngồi xổm xuống, vươn ngón tay ra nắm lấy tóc Văn Kỳ Sâm, buộc anh ta phải ngửa đầu ra sau, lộ ra gương mặt đang méo mó vặn vẹo vì đau, giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai Văn Kỳ Sâm, tựa như ác quỷ bước ra từ địa ngục:
“Văn Kỳ Sâm, bị xe đâm có cảm giác thế nào? Hửm?”
“Tao nể tình ba mẹ mày, dù vụ của Từ Băng như thế tao vẫn để mày sống yên ổn, nhưng hình như mày không thích cho lắm nhỉ?”
Văn Tê Hạc nói xong, bật cười khẽ thành tiếng, Văn Thư Dương đứng phía sau đang không hiểu chuyện gì nghe xong bỗng không tự chủ lùi lại một bước.
“Tê Hạc, con đang nói cái gì vậy? Chuyện của Từ Băng ta đã nói là có người muốn hãm hại Kỳ Sâm mà!”
Văn Tê Hạc liếc nhìn Văn Kỳ Sâm đang đau đến gập cả bụng, lấy ra một chiếc khăn tay từ trong túi áo, lau sạch từng ngón tay vừa túm tóc Văn Kỳ Sâm, lau xong, anh mới ngước mắt nhìn Văn Thư Dương:
“Hãm hại anh ta mà lại đi sắp xếp một kẻ điên làm hại người tôi yêu, rồi lại hãm hại anh ta bằng cách thuê sát thủ không màng sống chết đuổi theo xe tôi như điên trên đường quốc lộ?”
Nói xong, không đợi Văn Thư Dương kịp phản ứng, anh đứng dậy, ung dung chỉnh lại cổ áo hơi nhăn của mình, thắt lại cà vạt thêm lần nữa:
“Vậy thì kẻ kia đúng là phải trả cái giá rất lớn, dù sao cũng là giao dịch liên quan đến mạng người.”
Văn Kỳ Sâm sợ đến đôi mắt cũng sắp lòi ra, anh ta không hiểu tại sao chuyện mình làm lại bị Văn Tê Hạc điều tra ra được chỉ trong một buổi chiều! Một kẻ mới về nước vài tháng thì làm sao có mạng lưới quan hệ rộng rãi đến vậy?
Bảo sao cái tên tài xế kia không gọi lại cho anh ta, thì ra là đã bị bại lộ?
Khoảnh khắc nhìn thấy Văn Tê Hạc lái xe lao về phía mình, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu của Văn Kỳ Sâm là Văn Tê Hạc đã chết trong vụ tai nạn xe, nên hóa thành quỷ đến trả thù, nhưng sau đó khi đối diện với đôi mắt đầy sát khí của Văn Tê Hạc, anh ta mới nhận ra, Văn Tê Hạc sống sờ sờ còn đáng sợ hơn cả quỷ dữ.
Đứa con trai lớn mà mình nuôi dưỡng vậy mà lại dám thuê người gi ết chết con trai ruột của mình, muốn con trai ruột chết bởi tai nạn xe cộ?
Khuôn mặt Văn Thư Dương lập tức tái nhợt, cơ thể loạng choạng, suýt nữa thì không đứng vững nổi, ngẩng đầu nhìn Văn Tê Hạc với vẻ lạnh lùng không chút cảm xúc, theo bản năng lên tiếng bao biện cho Văn Kỳ Sâm:
“Chuyện gì cũng cần phải có chứng cứ.”
“Chứng cứ?” Văn Tê Hạc cười nhạt, lại tung một cú đá vào người Văn Kỳ Sâm, khiến anh ta văng ra xa, rồi quay đầu nhìn Văn Thư Dương, ánh mắt lạnh như băng: “Không cần phải nóng vội, chứng cứ tôi đã chuẩn bị đầy đủ từ lâu rồi, vậy nên tôi mới nói, Văn Kỳ Sâm đúng là có một bố mẹ tốt, nếu không phải nể mặt họ, ông nghĩ Văn Kỳ Sâm có thể nhởn nhơ sống đến ngày hôm nay sao?”
Mãi cho đến khi xe của Văn Tê Hạc rời khỏi sân, Văn Thư Dương đứng một lúc lâu vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh, quay người lại nhìn Văn Kỳ Sâm đang sợ hãi bất an, trong lòng không khỏi trĩu nặng.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Thời Bảo: Haiz, lại lỡ mất khoảnh khắc hung dữ của A Hạc rồi.