Phần 9 – 11
9 (góc nhìn của Phó Trinh)
Ngày đó lúc từ công ty trở về, Phó Trinh cũng không nói gì nữa.
Cửa chớp đã đóng ba ngày, ánh sáng không thể chen vào trong phòng tối.
Cuộc gọi nhỡ trên điện thoại di động chiếm lấy toàn màn hình.
Anh không mở ra xem lần nào.
Thời gian dường như ấn nút tạm dừng trên người anh.
Phó Trinh cứ ngồi ở chỗ đó, cúi đầu, không còn sức sống.
Anh còn nhớ rõ giọng điệu lạnh như băng của người đàn ông kia lúc mang Đường Gia đi.
Hắn nói: “Tất cả chúng tôi đều ngóng trông cô ấy sống, Phó tiên sinh không hổ là thủ đoạn cao minh, không cần tốn nhiều sức đã có thể khiến mọi cố gắng của chúng tôi đổ sông đổ bể.”
Tiểu Thu bị bảo vệ ngăn ở bên ngoài, chỉ biết gào thét: “Phó Trinh, anh có biết cô ấy không uống thuốc sẽ phát bệnh không?”
Trầm cảm.
Bệnh viện tâm thần.
Những danh từ này giống như vô số cái gai sắc bén, vo thành những quả bóng trong suy nghĩ và giằng xé thần kinh của anh.
Trương Hành gõ cửa, đẩy một khe hở nhỏ, đứng ở ngoài: “Phó Trinh, cậu khá hơn chút nào chưa?”
“Tại sao?”
Giọng Phó Trinh khàn khàn, ngực truyền đến cơn đau đớn khiến anh đau đến không muốn sống nữa.
Trương Hành trầm mặc một lát: “Xin lỗi, lúc ấy tôi cảm thấy không cần phải điều tra, cho nên…”
Giọng Phó Trinh rất nhẹ: “Trương Hành, khi cậu nói với tôi cô ấy đã yêu đương với vài chàng trai ở nước ngoài, Đường Gia đang bị nhốt trong bệnh viện tâm thần ở Nam thành.”
“Tôi xin lỗi, Phó Trinh, tôi thật sự không biết.”
Anh biết anh không thể hoàn toàn trách móc Trương Hành, nếu lúc đó anh truy hỏi kỹ một chút, có lẽ cũng sẽ không biến thành cục diện như bây giờ.”
Phó Trinh đã không còn sức lực để nghe Trương Hành giải thích nữa.
Tiểu Thu vượt qua sự can ngăn của thư kí, đẩy cửa bước vào.
Ánh sáng chói mắt khiến Phó Trinh híp mắt, nhưng cũng không ngăn cô ấy lại.
Thư kí liên tục nói xin lỗi:
“Xin lỗi, Phó tổng, tôi không cản được cô ấy.”
“Đi ra ngoài đi.” Phó Trinh nói.
Thư ký cẩn thận đóng cửa lại cho bọn họ, trong phòng lại tối tăm.
Tiểu Thu cứ đứng như vậy, dường như không muốn dính dáng gì đến Phó Trinh.
“Phó tổng, có mấy lời bây giờ mới có thể nói.”
Cửa sổ mở ra một khe nhỏ, gió lạnh thấu xương.
Phó Trinh ngồi đó, không nhúc nhích, cứ lẳng lặng lắng nghe như vậy.
Làm sai, sẽ gặp báo ứng.
Chỉ là sớm hay muộn thôi.
“…… Năm ngoái, sinh nhật Đường Gia, tôi hỏi đùa cô ấy thích ai nhất trên đời này.
Cô ấy nói, người thứ nhất là mẹ, người thứ hai là Phó Trinh.”
Phó Trinh nhắm mắt lại, cảm thấy những lời nói này khiến anh lạnh đến tận xương tủy.
“…… Khi đó, bệnh của Đường Gia đã đơn hơn nhiều. Mỗi ngày chỉ cần uống một viên thuốc nhỏ, là có thể sinh hoạt như người bình thường. Cho nên năm nay, tôi đưa Đường Gia trở về để tìm di vật của mẹ Đường Gia.”
Đôi mắt Tiểu Thu đỏ lên: “Cô ấy luôn nói, năm đó chia tay rất mất mặt, lần này về rất muốn gặp lại anh, thậm chí chỉ cần nhìn từ xa, nhìn thoáng qua xem người đàn ông thành đạt của cô ấy bây giờ ra sao là đủ rồi. Bởi vì cô ấy biết, mình không xứng với anh…”
“Phó Trinh, cô ấy thật sự không xứng với anh sao?”
“Anh có có biết tư cách thi đấu năm đó tại sao lại có tên anh không?”
Tay Phó Trinh chậm rãi siết chặt, anh cảm giác chân tướng chuyện này đủ để đánh bại mình.
“Lúc ấy danh sách đã được quyết định, là Đường Gia viết khiếu nại, yêu cầu công khai, danh sách này mới có tên anh. Nhưng cũng đồng nghĩa với việc cô ấy đã đắc tội với rất nhiều người, cho nên sau khi cha cô ấy chạy trốn, cô ấy và mẹ cô ấy, bị rất nhiều người gây khó dễ.”
Bàn tay to vô hình kia bóp nghẹt cổ Phó Trinh, anh đau đớn không thể hô hấp.
Cô ấy từng bị bắt nạt.
Có phải vì chuyện này không?
Tiểu Thu tiếp tục nói:
“Lúc đó anh tham gia thi đấu ở tỉnh khác, có một tuần không gọi điện về. Cho nên anh hẳn là không biết chuyện long trời lở đất bên này. Đường gia sụp đổ, cha cô ấy dẫn tiểu tam chạy trốn, để lại một đống nợ, bọn đòi nợ chặn ở trước cửa nhà, muốn Đường Gia và mẹ cô ấy phải chết. Sau đó dì tự sát, để lại Đường Gia bị người ta …., sau đó thì phát bệnh.”
“…… Lúc nghiêm trọng nhất, tôi không dám rời mắt khỏi người cô ấy một giây. Khi đó cô ấy người không ra người.” Tiểu Thu nhìn chằm chằm Phó Trinh, “Lúc anh xảy ra tai nạn xe cộ, Đường Gia khóc bảo tôi cho ấy ấy chết đi. Anh bảo cô ấy đã vượt qua như thế nào?”
Phó Trinh mặt xám như tro tàn, nhắm mắt lại.
Ký ức mấy tháng qua điên cuồng tra tấn anh.
Anh ngầm đồng ý cho quản lý chuốc say Đường Gia, đưa vào phòng anh.
Nhân lúc cô say rượu dụ dỗ cô thổ lộ tình cảm với anh, lại làm giả một bản hợp đồng không có gia trị pháp lý, chỉ vì muốn thấy bộ dạng rối rắm và đau khổ của cô.
Hết lần này đến lần khác nhục nhã, trêu đùa.
Cuối cùng cố chấp nhốt cô vào bệnh viện tư nhân ở vùng ngoại ô, Tiểu Thu đã tới tìm anh rất nhiều lần, nhưng anh không chịu gặp.
Anh còn hỏi cô có phải có bệnh không, hỏi cô năm đó vì sao không chết đi.
Ánh mắt Đường Gia ngày càng trống rỗng, thường xuyên nhìn anh, không nhúc nhích.
Anh hiểu lầm, khi đó cô còn yêu mình.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, hóa ra Đường Gia đang lặng lẽ chất vấn, sao anh có thể nhẫn tâm đối xử với cô như vậy.
“Vì sao…… Không nói cho tôi biết?”
Tiểu Thu thất thanh khóc rống: “Nói thì thế nào?”
“Cô ấy bị bệnh, ngay cả sống cũng là hy vọng xa vời, điều duy nhất có thể làm, chính là để cho người cô ấy quan tâm, không chìm xuống bùn cùng cô ấy. Cô ấy coi việc học của anh quan trọng hơn tất cả, cuộc thi đó, là cú chuyển mình của anh, là cô ấy liều mạng mới đổi lấy cơ hội đó. Cô ấy chỉ hy vọng anh sống tốt. Phó Trinh, cô ấy đáng chết sao?”
“Cô ấy đáng chết sao?”
Những lời này như một cái búa tạ, hung hăng đánh vào lòng Phó Trinh.
Dây dưa cô, tra tấn cô, người nhìn cô bị chê cười chính là anh.
Chính anh cũng biết rằng cô ấy là người có đạo đức và người lấy hợp đồng để xúc phạm cô ấy. Chết tiệt, lại cũng là anh.
“Chúng tôi đã thử rất nhiều cách để Đường Gia dấy lên hy vọng sống. Cuối cùng phát hiện chỉ có một cách có tác dụng với cô ấy.”
Phó Trinh đột nhiên không dám nghe tiếp.
Tiểu Thu cười khổ nói: “Là tên của anh. Cô ấy luôn nhớ rõ Phó Trinh của mình.”
10
Lúc rời đi, tôi nói đùa với Tiểu Thu rằng tôi sẽ không bao giờ trở lại nơi này nữa.
Sự thật chứng minh, nói trước bước không qua.
Tôi lại ốm nữa rồi.
Nam thành chỉ có mùa đông là khô ráo hơn một chút, năm ngoái lúc nào cũng mưa rét, năm nay lại phá lệ còn có thêm tuyết nữa.
Lúc bác sĩ và y tá nói chuyện phiếm, đã nói: “Năm nay là mùa đông lạnh nhất đấy, chậc chậc, khí hậu trái đất càng ngày càng không thích hợp cho nhân loại sinh sống nữa rồi.”
Sắp sang năm mới rồi, ngoài cửa sổ cành cây trụi lủi, không còn một chút sức sống.
Tôi dán mặt lên cửa sổ thủy tinh, hơi hà bốc ra một tầng hơi nước.
Dưới lầu có người.
“Ngày nào anh ta cũng đứng ở đó, không lạnh à?”
Tiểu Thu bưng một ly sữa nóng, mặt lạnh tanh đi ngang qua, “Thế à? Chắc là không lạnh đâu.”
Gần đây tâm trạng cô ấy không tốt lắm.
Ngay cả bác sĩ Giang cũng vậy.
Cho nên tôi làm gì cũng phải cẩn thận từng li từng tí sợ chọc giận hai người bọn họ.
Tiểu Thu dừng lại, phát hiện hình như đã làm tôi sợ, nói chậm lại:
“Uống sữa đi, một tiếng nữa thì uống thuốc, bác sĩ Giang nói buổi tối sẽ dẫn cậu đi đắp người tuyết.”
Tôi lại nhìn người kia, cảm thấy có chút quen mắt……
Tiểu Thu kéo rèm lại cho tôi: “Đừng nhìn, cẩn thận mắt bị mù mất.”
“Ừ.”
Tôi trở lại giường, uống thuốc xong, dựa vào gối ôm chơi game.
Bên ngoài có tiếng nói chuyện của Tiểu Thu và bác sĩ Giang.
Sau đó, hắn đẩy cửa đi vào.
Tôi nhanh chóng giấu di động, ngồi nghiêm chỉnh: “Tôi uống thuốc rồi.”
Mùi thuốc khử trùng tràn ngập trong phòng.
Giang Ngôn Chu nhìn tôi, rồi lại nhìn mặt tôi: “Đường tiểu thư, tôi sẽ không mắng chửi em đâu.”
Tôi xấu hổ đỏ bừng mặt, lấy điện thoại ra, “Sao anh biết tôi đang chơi game?”
“Tôi cũng chơi, nhạc nền rất quen thuộc.”
Giang Ngôn Chu rửa tay, cởi áo khoác trắng, tầm mắt xuyên qua gương, nhìn về phía tôi, thoáng mang theo ý cười: “Không đi mặc quần áo vào sao? Đã nói sẽ dẫn em đắp người tuyết rồi mà.”
Hắn là bác sĩ khoa phẫu thuật lồ ng ngực.
Lần đầu tiên gặp hắn hình như là vào mùa thu.
Bầu trời hiếm khi trong xanh như thế, tôi ngồi xổm bên trong hàng rào nhặt cuộn dây rơi ở bên ngoài.
Giang Ngôn Chu tình cờ đi ngang qua, cúi đầu nhìn tôi.
Tôi với mãi không tới chỗ quả cầu lông bèn cầu cứu: “Làm ơn, giúp tôi nhặt với.”
Hắn ngẩng đầu nhìn biển trên hành lang, nói: “Theo quy định, cô không thể đụng vào bất cứ thứ gì nguy hiểm.”
Thấy tôi không nhúc nhích, hắn lại hỏi: “Cô muốn làm gì?”
“Cuộn dây.”
Giang Ngôn Chu nhìn đồng hồ, ngồi xổm xuống: “Vậy tôi chơi với cô, sau khi chơi xong, tôi mang nó đi.”
Giờ nghỉ trưa của hắn rất ngắn, tôi lặng lẽ vươn tay qua hàng rào, chơi với hắn một lúc.
Cuối cùng lúc hắn phải đi, tôi nói “Cảm ơn”.
Sau đó, lại gặp thêm vài lần nữa.
Hắn luôn bận rộn và không để ý đến tôi.
Cho đến có một ngày, hắn lại tới, lấy cuộn dây ra nói: “Ngại quá, gần đây tôi hơi bận.”
Sau đó, hắn bắt đầu nói chuyện với tôi.
“Hình như cô không thích nói chuyện.”
“Không, tôi không thể nói quá nhiều được.”
“Vì sao?”
Tôi bị bệnh nên chắc không thể nói được điều gì dễ nghe. Tôi không muốn khiến người khác không vui.”
Giang Ngôn Chu nhìn tôi chằm chằm, không nói gì.
Sau đó, hắn tới thường xuyên hơn. Đôi lúc còn trông hơi mệt mỏi.
Tôi thử học vài câu chuyện cười, kể cho hắn nghe, lần nào ánh mắt Giang Ngôn Chu cũng dịu dàng nhìn tôi chăm chú.
Hắn hỏi: “Đường Gia, nguyện vọng của em là gì?”
Hi vọng tất cả mọi người đều vui vẻ vui vẻ, bao gồm cả tôi.
11
Tôi nhanh chóng mặc thêm áo khoác, chờ Giang Ngôn Chu mặc áo lông xong, dắt tay tôi đi xuống lầu.
Ở đây cứ cách vài bước lại có một trạm kiểm soát.
Chỉ có hắn mới có thể đưa tôi ra ngoài.
Tuyết rơi dày đặc trong màn đêm và mũ của tôi nhanh chóng chuyển sang màu trắng.
Giang Ngôn Chu đưa cho tôi một cái xẻng nhỏ: “Lượng sức mà đào.”
“Ok!”
Không khí lạnh lẽo không hiểu sao lại khiến tâm tình tôi rất tốt, tôi vác xẻng đi một vòng quanh suối bị đóng băng.
Lúc xoay người, đột nhiên nhìn thấy Phó Trinh đứng cách đó không xa, ánh mắt phủ kín tơ máu, cằm đầy râu ria, cứ như vậy nhìn tôi.
“Phó Trinh?”
Tôi gọi nhỏ, có hơi kinh ngạc.
Môi Phó Trinh run rẩy, “Gia Gia, anh sai rồi.”
Nếu là trước kia, tôi nhất định sẽ kiêu ngạo ngang ngược hỏi: “Anh sai chỗ nào?”
Hiện tại lại chỉ ôm xẻng, cúi đầu nói: “Không có gì.”
Tôi đã trải qua quá nhiều cực khổ, góc cạnh đã bị mài mòn từ lâu.
Gió tuyết gào thét trong đêm tối.
Phó Trinh chậm rãi đến gầntôi, ngồi xổm trước mặt tôi, giọng nói cay đắng: “Sao lại không sao được?”
Tôi suy nghĩ, nghiêm túc nói: “Chúc chúng ta một năm mới có nhiều sức khỏe.”
Trong nháy mắt đó, huyết sắc trên mặt Phó Trinh biến mất như không còn.
Nước mắt anh chảy ra, run rẩy: “Đừng đối xử với anh như vậy, xin em.”
Tôi sờ sờ mặt anh, lạnh, lạnh quá.
Tôi nâng mặt anh lên giống như năm đó, nghiêm túc nói:
“Vốn định một lần gặp anh lúc em ổn nhất, kết quả lại hỏng bét như thế này.”
“Không, là anh không tốt.” Phó Trinh nói, “Nếu như lúc ấy anh… Là anh lựa chọn rời khỏi cuộc đời em, không trách người khác được.”
Tôi nói rất chậm, cũng có chút khổ sở: “Hôm họp lớp, em đã hỏi lớp trưởng, cậu ta nói anh không ở đây em mới tới. Em không biết vì sao cậu ta lại gạt em. Em chỉ muốn nghe ngóng tin tức của anh, xem anh có khỏe không.”
Phó Trinh khóc không kiềm chế được, “Anh in lỗi, là anh… là anh cố ý.”
“Là như vậy sao…” Tôi cười cười, trong lòng không biết là cảm giác gì.
“Gia Gia, Anh xin lỗi, lúc em khó khăn nhất, anh lại không ở bên em.” Phó Trinh cầm tay cô, cuối cùng đã phát hiện vết sẹo trên cổ tay cô.
“Anh không cần cảm thấy có lỗi. Em không muốn giữ anh lại, để chúng ta phải cùng nhau trải qua cuộc sống khổ cực, lúc cãi nhau lật lại nợ cũ, tính xem rốt cuộc là ai nợ ai.”
Tôi kiên nhẫn giúp anh rũ bỏ bông tuyết rơi trên lông mi, “A Trinh, nhìn thấy anh công thành danh toại,em thật sự rất vui.”
“Nhưng anh đã nói sẽ kiếm tiền cho em tiêu…” Phó Trinh cầm tay tôi: “Không có em, tôi cần mấy thứ đó làm gì?”
Tôi mở to mắt nhìn, mũi lạnh đến đỏ bừng: “Anh xem, khăn quàng cổ của em tận hơn một trăm đồng đấy, tiền của em đã đủ tiêu rồi.”
Ánh sáng trong mắt Phó Trinh dần tắt, run rẩy hỏi: “Không thể quay đầu được, đúng không?”
“A Trinh, em có cuộc sống của em, anh cũng có con đường của mình.”
Bắc thành, tôi sẽ không trở về.
Những tổn thương ở đó, làm sao có thể dễ dàng quên được?
Mọi người đều có ký ức mà.
Ở đó tôi rất nhục nhã, nếu trở về, mỗi bước đi về sau sẽ giống như giẫm lên lưỡi dao.
Điều đó sẽ đau khổ gấp vạn lần so với việc từ bỏ một đoạn tình cảm.
Phó Trinh nhẹ nhàng hít một hơi, nắm lấy tay tôi, giống như năm đó, một lần nữa giữ ấm chúng.
“Chuyện ghi âm, anh rất xin lỗi, là anh dụ dỗ em nói, đêm hôm đó, anh không hề chạm vào em.”
Hốc mắt tôi nóng lên: “Phó Trinh, vậy xin lỗi em đi, nói một câu xin lỗi là được.”
Anh đau đến không muốn sống, tham lam đem khuôn mặt của tôi khắc vào trong trí nhớ, làm lời tạm biệt cuối cùng.
“Anh xin lỗi!”
Tôi vỗ nhẹ vai anh, cuối cùng, cũng không nói câu “không sao” kia ra khỏi miệng.
“Phó Trinh, nhất định phải bình an vui vẻ nhé.”
Tuyết trên trời càng lúc càng nhiều.
Tôi xoay người, ra sức cất bước, cố gắng đi về phía trước, thân thể bị gió thổi ngã trái ngã phải.
Phía sau gió tuyết gào thét, thanh âm dần xa.
Cũng không biết, là tiếng gió, hay là tiếng khóc của Phó Trinh.
Giang Ngôn Chu mặc áo khoác màu nâu nhạt, hai tay đút túi đứng dưới ánh đèn đường mờ nhạt.
Có thể nhìn thấy mặt mày thanh tuấn của hắn.
Tôi đến gần hơn.
Hắn giường như không phát hiện ra gì, hỏi, “Thấy gì rồi?”
Tôi chụp được tuyết đọng trên vành nón, ngẩng đầu, mắt hơi đỏ: “Bác sĩ Giang.”
“Gì?”
“Cám ơn.”