Người Dấu Yêu

Chương 2250



CHƯƠNG 2250: CHÚNG TA LÀ DUYÊN PHẬN ĐÃ ĐƯỢC ĐỊNH SẴN!

 

Lãnh Thư Đồng nghe anh nói như vậy thì cả người cứng đờ, cô vỗ vai, che miệng anh lại: “Anh đừng nói bậy nữa, không sợ bị người khác nghe thấy sao?!”

 

“Nghe thấy thì đã làm sao? Làm chuyện mình thích nhất cùng người mình yêu nhất, có ai mà chưa từng làm!”

 

Lãnh Thư Đồng xấu hổ không phản bác được!

 

Nhưng đây là Hàn Vân Đình, là người đàn ông mà cô đã yêu nhiều năm.

 

Anh dành tất cả sự chỉn chu và nghiêm túc cho công việc, nhưng cũng đã dành cho Lãnh Thư Đồng tất cả sự dịu dàng và ngọt ngào.

 

Khi màn đêm trở nên dày đặc điểm xuyết những vì sao lấp lánh, Hoắc Vân nghiêng đầu nhìn cặp đôi trước mặt, khóe miệng cười tươi không dứt.

 

Đột nhiên, một tấm chăn vẫn còn tỏa ra hơi ấm được phủ lên đùi cô.

 

Hoắc Vân cúi đầu nhìn, chậm rãi cười: “Sao lại đưa chăn cho em?”

 

Cô liếc nhìn Mục Nghi, trong mắt hiện lên vẻ hồn nhiên.

 

Rõ ràng, chiếc chăn này vừa được anh kẹp ở eo, tại sao trong nháy mắt đã đưa cho cô rồi? Khuôn mặt đẹp như tạc của Mục Nghi được ánh sáng của lửa trại chiếu rọi vào.

 

Anh rủ mắt nhìn hai chân của Hoắc Vân, trầm giọng nói: “Che lại một chút, buổi đêm ở trên núi rất lạnh.”

 

Hoắc Vân mấp máy môi, vô cùng cảm động.

 

Cô cúi đầu vuốt v e tấm chăn mềm mại còn sót lại chút hơi ấm trên đó.

 

Thì ra anh kẹp ở bên eo chỉ để làm ấm chăn cho cô.

 

Anh chàng Đầu Gỗ này từ khi ở bên nhau luôn âm thầm chăm sóc cho cô.

 

Hoắc Vân mím môi hít mũi, kéo cánh tay của Mục Nghi, nghiêng đầu tựa vào vai anh: “Anh là Đầu Gỗ mà, sao lại tốt như vậy chứ!”

 

Mục Nghi cọ má vào tóc cô, vươn tay ôm Hoắc Vân vào lòng: “Anh chỉ tốt với em thôi!”

 

Anh không biết nói những lời đường mật, cũng không biết nói những lời bóng bẩy, chỉ có điều, anh giao phó toàn bộ trái tim của mình cho Hoắc Vân.

 

Người đã từng yêu trở thành chu sa trong tim.

 

Còn người quý giá ở trước mặt đã trở thành khung cảnh và sự bầu bạn đẹp nhất trong những năm tháng về sau.

 

Anh yêu Hoắc Vân hơn bao giờ hết, mặc dù chu sa rất đẹp, nhưng không có được mùi hương dễ chịu như hoa hồng.

 

***

 

Lúc này, nhân viên phục vụ tại khách sạn lại mang bia tới, Lôi Duệ Tu mở một lon đưa cho Ôn Tranh.

 

“Cái này không lạnh, là nhiệt độ bình thường.”

 

Trên vai Ôn Tranh khoác áo của anh, cô cầm lấy lon bia bóp nhẹ: “Không sợ em say sao?”

 

“Em cứ uống đi, uống say vẫn còn có anh mà!” Lôi Duệ Tu vừa nói vừa vén sợi tóc trên má cô lên, cử chỉ vẫn dịu dàng như thế.

 

Tuy Ôn Tranh thỉnh thoảng cũng thích uống rượu, nhưng không thích rượu, hương vị thoang thoảng của bia luôn đưa cô trở về những kỉ niệm thời son trẻ.

 

Cô ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch, nhìn những vì sao trên trời, khẽ thở dài: “Anh nói xem, nếu năm đó em không gặp tai nạn thì bây giờ chúng ta có được ở bên nhau không?”

 

Con người ta, luôn cảm thấy nhiều sầu muộn khi rượu đã rót qua ba tuần.

 

Trong cuộc đời Ôn Tranh, tiếc nuối lớn nhất trong lòng cô chính là đã làm tổn thương người bạn quan trọng nhất của mình, Lãnh Dịch Diêm!

 

Nhiều năm qua vẫn không biết tung tích cậu ta ở đâu, nghe nói vẫn luôn một mình lưu lạc ở nước ngoài.

 

Đôi khi cô luôn tự hỏi, nếu không có những chuyện đó xảy ra, có phải cô sẽ trở thành người yêu của Lãnh Dịch Diêm?

 

Nhưng mỗi lần ngược dòng quá khứ, trước mắt cô lại hiện ra bóng dáng của Lôi Duệ Tu.

 

Hóa ra tình yêu không phân thứ tự trước sau, dù có bao nhiêu kết quả thì cô vẫn yêu Lôi Duệ Tu.

 

Lúc này, Lôi Duệ Tu ngẩng đầu uống hết nửa lon bia, hai chân duỗi ra bắt tréo vào nhau, liếc mắt nhìn Ôn Tranh, cho cô câu trả lời bằng một chất giọng quyến rũ: “Ôn Tranh, cho dù không có chuyện gì xảy ra, chúng ta cũng sẽ gặp nhau.”

 

Nghe vậy, Ôn Tranh nhướng mày cười, nhìn anh hỏi lại: “Chắc chắn như vậy sao?”

 

“Đương nhiên!” Lôi Duệ Tu khẽ lắc lon bia trong tay: “Ôn Tranh, em phải thừa nhận chúng ta gặp được nhau là do duyên phận đã được định sẵn!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.