21.
Tôi hôn mê suá»t hai ngày. Khi tá»nh dáºy, vẫn là cÄn phòng Äó.
Tôi giáºt mình ngá»i dáºy, nháºn ra cÆ¡ thá» Äã có lại chút sức lá»±c. Nhưng cÆ¡n Äau vẫn Äang giày xéo khắp toàn thân.
Chiếc Äiá»n thoại nằm ngay bên cạnh, anh ta không há» lấy Äi.
Äá»t nhiên chuông Äiá»n thoại vang lên. Là cuá»c gá»i từ Trình Kỳ. Tôi nhìn màn hình vài giây rá»i vươn tay bắt máy.
Giá»ng nói Äầy lo lắng cá»§a cáºu ấy láºp tức truyá»n Äến: “Chuyá»n gì thế? Biến mất bá»n ngày liá»n? Cáºu mà không xuất hiá»n nữa là tôi báo cảnh sát Äấy!”
“Cáºu Äi Äâu thế? Có chuyá»n gì không?”
“A, tôi…” Tôi cúi Äầu nhìn những vết bầm xanh tím chằng chá»t trên cánh tay, ngay cả khá»p ngón tay cÅ©ng in hằn những dấu rÄng sâu hoắm.
Tim tôi Äáºp thình thá»ch. Tôi l.i.ế.m nhẹ môi: “Trình Kỳ, tôi…”
Cá»a khẽ má».
Ká»· DÄ© Tinh bưá»c vào, lặng lẽ nhìn tôi, không há» có ý Äá»nh ngÄn cản tôi tiếp tục cuá»c gá»i.
Chá» cần nhìn thấy gương mặt Äó, tôi Äã cảm thấy lạnh sá»ng lưng.
“Cáºu bá» sao thế? Sao giá»ng nghe kỳ lạ váºy? Cảm cúm à?”
Tôi hít sâu má»t hÆ¡i. “Ừ, tôi nghá» ngÆ¡i thêm hai ngày nữa.”
“À ÄÆ°á»£c, nghá» ngÆ¡i Äi, cáºu không mất tích là tá»t rá»i. Tôi còn tưá»ng thằng cháu nhá» cá»§a cáºu lại vá» làm cáºu khó chá»u nữa chứ. Thôi, tôi cúp máy Äây.”
“Ừ.”
Tôi buông Äiá»n thoại xuá»ng, hoàn toàn không còn chút sức lá»±c.
Không nói ná»i. Dù chá» má»t chữ cÅ©ng không thá» nói ra. Làm sao tôi có thá» nói tôi bá» tê//n kh//á»n Äó cưỡ//ng hi//ếp chứ.
Thén kìu cả nhà Äã Äá»c truyá»n từ nhà dá»ch Cẩm Má» Mạt Äào, bấm theo dõi mình Äá» nháºn ÄÆ°á»£c tbao triá»n má»i nhe :333
Tháºm chí cáºu ta còn ghi hình toàn bá» quá trình.
Tôi phải má» miá»ng thế nào Äây?
Tôi siết chặt tóc, vò mạnh má»t nắm. Ngay giây tiếp theo, cá» tay bá» ai Äó kéo lấy.
“Äói không?” Cáºu ta má»m cưá»i dá»u dàng. Khuôn mặt mà tôi từng yêu thích, từng có lúc cảm thấy kinh diá» m, giá» phút này lại khiến tôi rợn cả ngưá»i.
“Cút Äi.”
Cáºu ta không giáºn, trong mắt chá» có sá»± khoan dung cá»§a kẻ Äã ÄÆ°á»£c thá»a mãn: “Än chút gì Äi?”
Tôi dá»n hết chút sức lá»±c vừa má»i há»i phục, Ä.ấ.m mạnh vào mặt anh ta: “Mẹ kiếp, tôi bảo cáºu cút!”
Ngưá»i Äàn ông không ká»p né, khóe môi rách ra, rá» má»t tia m.á.u Cáºu ta giÆ¡ ngón tay quá»t qua vết máu.
Giây tiếp theo, bàn tay ấy liá»n chui vào trong chÄn cá»§a tôi.
Tôi cảm nháºn ÄÆ°á»£c nhiá»t Äá» từ lòng bàn tay anh ta. Äá»nh cá» Äá»ng thì anh ta lên tiếng trưá»c: “Muá»n thành thái giám thì cứ thá» nhúc nhích Äi.”
CÆ¡ thá» tôi láºp tức cứng Äá». Äây là bản nÄng cá»§a Äàn ông, không ai dám Äem chuyá»n này ra Äùa cả.
Anh ta cá»i giày, nhìn thấy Äá»ng tác anh ta co má»t chân dài, ná»a quỳ trên giưá»ng liá»n lạnh cả sá»ng lưng.
Anh ta cúi xuá»ng, chóp mÅ©i lưá»t nhẹ qua mặt tôi.
Cảm giác thân máºt này khiến tôi tê dại cả da Äầu.
“Lên giưá»ng, hay Än cÆ¡m?”
“…Än cÆ¡m.”
22.
Anh ta thả tôi Äi, tháºm chí còn tá»t bụng ÄÆ°a tôi vá» táºn nhà.
Trưá»c lúc chia tay, anh ta nắm lấy tôi, hôn sâu. Äôi môi vừa Äóng vảy lại bá» cắn rách, Äầu lưỡi anh ta tá» má» l.i.ế.m sạch vết máu.
Rá»i má»i buông ra, má»m cưá»i dá»u dàng vá»i tôi.
“Äá» ti tiá»n, lúc Äó tôi nên vứt cáºu ra ngoài, mặc cho tá»± sinh tá»± diá»t.”
Ngón tay anh ta vuá»t v3 gò má tôi, khẽ co lại má»t chút, hàng mi dài che khuất cảm xúc trong mắt.
Anh ta nói: “Không, anh nên Äá»i xá» tá»t vá»i tôi má»t chút.”
Tôi báºt cưá»i: “Äá»i xá» tá»t vá»i anh thì anh sẽ không c**ng bức tôi nữa sao?”
Anh ta không ngá» tôi sẽ nói váºy, thoáng sững sá».
“Äá» Äá»ng tính ghê tá»m.”
Tôi lạnh lùng quay mặt Äi, má» cá»a xe bưá»c xuá»ng, không há» ngoảnh lại mà Äi thẳng vào nhà.
Chú Lưu vá»i vàng chạy Äến, giá»ng Äầy lo lắng: “Trá»i ạ, mấy ngày nay không vá» cÅ©ng chẳng gá»i Äiá»n, làm má»i ngưá»i lo c.h.ế.t Äi ÄÆ°á»£c.”
“Ừm, cháu vá» phòng trưá»c.”
Chú Lưu gáºt Äầu.
Khoảnh khắc cánh cá»a phòng Äóng lại, dưá»ng như toàn bá» sức lá»±c trong tôi bá» rút cạn. Tôi trượt dá»c theo cánh cá»a, ngá»i bá»t xuá»ng Äất. Cá» tay lá» ra ngoài tay áo vẫn in hằn những vá»t Äá» ám muá»i.
Hương vá» cá»§a Ká»· DÄ© Tinh như thá» Äã khắc vào táºn xương tá»§y tôi. Äến lúc này vẫn quanh quẩn nÆ¡i chóp mÅ©i, không sao xua tan ÄÆ°á»£c.
Tôi khẽ báºt cưá»i.
Sá»ng từng ấy nÄm, Äây là lần Äầu tiên tôi thấy có má»t chuyá»n xảy ra khiến mình hoàn toàn không biết phải làm gì.
Tháºm chí còn chẳng hiá»u rõ tất cả bắt Äầu từ Äâu, lại càng không biết kết thúc thế nào.