Trường Môn Hảo Tế Yêu

Chương 665



Bùi Quyết là một đại tướng quân dũng mãnh vô song, là vương giả tung hoành nơi chiến trường, thế nhưng đối với chuyện vặt vãnh trong đời sống, hắn hoàn toàn mù tịt, chưa từng phải tự lo, cũng chưa từng biết có thể lắm chuyện đến thế.

Khi xưa cấp lương thảo, phát áo mùa đông cho quân Bắc Ung…

Trong mắt hắn, chỉ là một câu nói là xong.

Nhưng với Phùng Vận, từ khâu chuẩn bị cho đến vận chuyển đến doanh trại quân Bắc Ung, lại là một quy trình dài và phức tạp, tiêu tốn sức lực vô cùng lớn.

Biết bao nhiêu bộ khúc, bao nhiêu tôi tớ, nàng đều phải quản.

Thao Dang

An Độ, Tín Nghĩa, Minh Tuyền, chuyện kinh doanh của ba nơi, nàng phải trông nom.

Thôn dân Hoa Khê đều nhìn vào nàng, cần nàng đứng ra định đoạt mọi chuyện.

Từ canh tác nông nghiệp đến luyện sắt, làm đường, nấu đường; từ tửu lâu Ngọc Đường Xuân đến xưởng may, thậm chí cả lễ cưới của Văn Huệ và H Truyền Đống… nàng cũng phải lo toan.

Bao nhiêu chuyện như vậy, đều do một nữ nhân chống đỡ.

Những việc nhỏ nhặt tưởng không đáng để mắt, kỳ thực chẳng nhẹ nhàng hơn đánh trận là bao.

Một người nữ tử yếu đuối, lấy đâu ra tinh lực? Lấy đâu ra năng lực? Lại có thể gánh vác một sức mạnh lớn đến thế?

Bùi Quyết nhìn thấy tất cả, mày nhíu c.h.ặ.t.

“Ta có thể làm gì cho Vận nương?”

Phùng Vận thấy hắn nghiêm túc như thế, liền đem một chồng sổ sách đặt trước mặt hắn.

“Giúp ta quản gia? Tính toán sổ sách?”

Bùi Quyết: …

Phùng Vận bật cười, liếc hắn một cái.

“Đi theo ta.”

Nàng hiểu được tâm trạng của Bùi Quyết, liền đưa hắn đến thư phòng, chỉ vào hàng hàng giá gỗ, những hộp sách chất cao không đếm xuể, trong ánh mắt hiện ra một tia cảm xúc khó tả.

“Đây đều là sách mẫu thân ta để lại. Tướng quân rảnh rỗi, có thể đọc qua…”

Rồi nàng quay đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn, nghiêm túc nói:

“Nhưng có một điều, người đọc sách phải biết yêu sách, không được làm hư hỏng.”

Thời buổi này, sách vở cực kỳ quý giá, nhiều quyển có tiền cũng khó mà mua được.

Lượng sách cất giữ trong thư phòng của Phùng Vận, quả là khiến người ta phải kinh ngạc.

Gọi là “giá trị liên thành”, cũng không ngoa.

Bùi Quyết biết chuyện Lư Tam nương mang theo sách làm của hồi môn khi gả vào Phùng gia, cũng biết Phùng Vận thích đọc sách, nhưng trước kia tới lui vội vã, hắn chưa từng bước vào không gian riêng tư của nàng, cũng không ngờ, lượng sách trong tay nàng lại kinh người đến thế.

Điều khiến hắn bất ngờ hơn cả, là trong thư tịch của Lư Tam nương, lại có không ít binh thư, thậm chí còn có những bản thủ cảo hắn chưa từng thấy, chưa từng nghe tên, rõ ràng là bản viết tay của chính Lư Tam nương.

Bùi Quyết như bị một đòn trời giáng.

Lao đầu vào thư phòng chẳng khác nào bước vào đại dương mênh m.ô.n.g, ngày đêm không biết mệt, chẳng còn nhớ tới đao thương gậy gộc nữa…

Một ngày.

Hai ngày.

Phùng Vận thấy hắn mê sách như si, trong lòng thầm buồn cười.

Chẳng ngờ Bùi Quyết cũng là người yêu sách?

“Dùng bữa thôi.”

Phùng Vận vén rèm bước vào, cánh tay liền bị hắn kéo lại.

Hắn dựa lưng vào ghế gỗ bên cửa sổ, dáng người thon dài, tư thế uể oải…

Phùng Vận giật mình, không dám giãy ra, sợ hắn động đến vết thương.

“Làm gì thế?”

Đôi mắt Bùi Quyết như hai ngọn đuốc, nhìn chằm chằm nàng, cứ như đang nhìn một món trân bảo vô giá. Phùng Vận đối diện với ánh nhìn đó, nghi ngờ hắn định ăn mình luôn cho đỡ đói.

Nàng lùi một bước, “Phát điên rồi à? Nhìn ta như vậy làm gì?”

Bùi Quyết không nói gì, chậm rãi tiến sát lại gần, chặn mất ánh sáng trước mắt Phùng Vận, dường như cũng đoạt luôn cả hơi thở của nàng.

Căn phòng bỗng trở nên chật chội, nàng như bị nhốt trong một không gian kín mít, ngoài người nam nhân trước mặt, chẳng còn bất cứ thứ gì tồn tại.

Khuôn mặt hắn từ từ áp lại gần, nhưng có lẽ vì vết thương bị kéo căng, tốc độ rất chậm. Một lúc lâu sau, chiếc cằm rắn rỏi mới chạm nhẹ lên trán nàng.

Hơi nóng.

Phùng Vận giật mình, cả người như bốc cháy.

Nam nhân này…

Dù có đọc sách cũng chẳng thể giữ lòng thanh tịnh.

Chẳng lẽ hắn xem phải cái gì rồi…

Phùng Vận thoáng sửng sốt.

Nghĩ đến những c.uốn sách không tiện để người khác thấy kia, nàng khẽ đảo mắt, thầm xác định xem mình đã cất kỹ chưa, có để bị Bùi Quyết phát hiện hay không…

Thật xấu hổ quá đi mất.

“Tướng quân?” Nàng chống tay lên n.g.ự.c hắn, “Đã trưa rồi.”

Đến giờ ăn cơm rồi.

Nhưng Bùi Quyết không đáp lời.

Hơi thở rơi xuống đỉnh đầu nàng, mang theo mùi thuốc Đông y nhàn nhạt, không khó ngửi, nhưng lại khiến tim nàng rối bời như mớ tơ vò.

Phùng Vận cúi đầu.

Là định tránh né.

Thế nhưng, giữa ngày hè nóng nực, Bùi Quyết đang dưỡng thương nên mặc rất mỏng.

Lớp áo mềm mịn mở hé, thấp thoáng hiện ra mảng cơ n.g.ự.c rắn chắc, từ eo trở xuống là một lớp y phục mỏng tang, không thể che giấu nổi hình thể rắn rỏi như được đúc đẽo, eo thon săn chắc, chân dài mạnh mẽ, ở giữa rõ ràng còn có đường nét căng đầy nổi bật…

Phùng Vận không nhìn thêm được nữa, nhưng trong đầu lại hiện lên hình ảnh c.uồng dã đầy gân xanh ấy một cách không tự chủ.

Hơi thở của hắn bất chợt đè xuống, Bùi Quyết khẽ mổ một cái lên trán nàng.

Nhẹ như chuồn chuồn lướt nước.

Giọng hắn trầm khàn, dính dính như một sợi lông c.h.i.m khẽ lướt qua màng nhĩ nàng.

“Thư phòng của Vận nương, đều là sách hay.”

Một quyển Hạ Nhật Xuân Yến Đồ (Tranh yến tiệc mùa hè) thò ra khỏi tay áo rộng của hắn.

Yến thì đẹp thật, nhưng người lại là lang bạt phong lưu.

Phùng Vận hai má thoáng đỏ, cố giữ bình tĩnh, cười không nặng không nhẹ.

“Đại vương thật biết chọn sách.”

“Đạo phu thê, tất phải tu học.”

Tay Bùi Quyết vuốt nhè nhẹ bìa sách, đôi mắt đen sâu thẳm như có sóng ngầm lặng lẽ c.uộn lên: “Vận nương coi trọng sách như vậy, khiến ta rất khâm phục.”

Thật ra, mỗi quyển sách của Phùng Vận đều được bảo quản vô cùng cẩn thận, phòng ẩm chống mối mọt, quý trọng như châu ngọc, chẳng riêng gì quyển này. Nhất là những c.uốn trúc giản quý giá, nàng càng dè dặt cất giữ, bình thường còn không cho người khác chạm vào.

Phùng Vận khẽ chớp mi, nghe hắn nói thì sinh lòng kiêu hãnh.

“Đây là báu vật mẫu thân ta để lại, là tài sản quý giá nhất đời ta. Dù ngàn vàng cũng không đổi.”

Bùi Quyết nói: “Phùng gia lại chịu để nàng mang đi?”

“Vậy thì phải cảm tạ Đại tướng quân rồi.” Phùng Vận đáp giọng thản nhiên: “Lúc mẫu thân để lại sách cho ta, ta còn nhỏ, theo phụ thân đến An Độ nhậm chức, mang theo sách cũng không ai nói gì. Nhưng nếu không phải thành An Độ thất thủ, ta muốn đem toàn bộ thư tịch đi, chỉ sợ Phùng gia cũng chẳng nỡ… Thế nhưng mà…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.