Hôm Äó, Tô Khuynh Äang thong thả Än vằn thắn trong má»t quầy hàng á» khu chợ phía Tây, Äá»t nhiên từ phía Nam cá»§a khu chợ truyá»n Äến tiếng ầm Ä©. Loáng thoáng vài tiếng kêu oan thảm thiết xen lẫn trong tiếng há»n loạn, cùng vá»i Äó là tiếng quát tháo không kiên nhẫn và tiếng xích sắt va Äáºp vào nhau.
Chá»§ tiá»m và khách khứa á» các hiá»u buôn hai bên ÄÆ°á»ng Äá»u thi nhau ngó Äầu ra hóng chuyá»n, xì xào bàn tán chá» trá» vá» Äám ngưá»i Äằng xa Äang Äến gần. Tô Khuynh cÅ©ng hÆ¡i ngạc nhiên, nhưng không Äi ra Äá» nghe ngóng, chá» ngá»i yên quan sát.
Xa xa xuất hiá»n ba ngưá»i mặc Äá»ng phục lính sai, lúc này Äang cầm xích sắt áp giải má»t nam nhân cưá»ng tráng. Ngưá»i ná» bá» xích sắt trói chặt, hình như không cam lòng, liên tục giãy giụa muá»n thoát ra, miá»ng cÅ©ng không ngừng kêu oan.
NghÄ© là tá»i phạm bá» quan phá»§ truy bắt, Tô Khuynh không còn thấy hứng thú nữa nên Äành cúi Äầu, Äang Äá»nh múc miếng vằn thắn ÄÆ°a vào miá»ng thì ngay sau Äó, tiếng bàn luáºn cá»§a Äám khách gần Äó Äã khiến nàng hoảng há»t Äá» ngưá»i ngay tại chá».
“Bá»n tiá»u thương này tháºt ngang ngược, không có giấy thông hành mà dám chạy lung tung khắp nÆ¡i, kiá»u này thì bá» bắt cÅ©ng Äáng.”
“CÅ©ng do hắn xui thôi, Äang không lại Äụng phải Äám quan binh tuần tra tráºt tá»±.”
“Nếu hắn không liá»u lÄ©nh như thế thì Äã không gặp phải tai há»a này.”
“Trá» an á» Tô Châu rất nghiêm ngặt, má»t khi bá» bắt sẽ bá» xá» lý theo luáºt.”
Nam nhân cưá»ng tráng kia lại lá»n tiếng giải thích: “Oan uá»ng quá, ta có giấy thông hành mà! Chá» là vô ý làm mất mà thôi! Chưá»ng quầy á» tiá»m thuá»c Äức Thiá»n có thá» làm chứng cho ta! Xin các vá» lính sai thương xót, tha cho ta lần này Äi!”
“Bá»t lải nhải Äi!” Má»t tên lính sai quất mạnh xích sắt vào ngưá»i nam nhân cưá»ng tráng kia, còn quát tháo vá»i vẻ không kiên nhẫn: “Có gì thì Äến nha môn rá»i nói. Äi!” Vừa nói vừa kéo mạnh sợi dây thừng, áp giải nam nhân cưá»ng tráng kia vá» phía nha môn á» hưá»ng Bắc.
Äến khi Äoàn ngưá»i kia Äã Äi xa, má»i ngưá»i vẫn không ngừng xì xào bàn tán. Tô Khuynh thấy hÆ¡i khiếp sợ. Giá» phút này, nàng không còn tâm trạng Äá» Än uá»ng nữa. Bá» chén muá»ng xuá»ng, sau khi tính tiá»n xong nàng láºp tức ôm tay nải cúi Äầu rá»i Äi.
Tô Khuynh cÅ©ng biết Äôi chút vá» cÆ¡ chế quản lý há» tá»ch. Triá»u Äại này quản lý há» tá»ch vô cùng nghiêm ngặt, chẳng cần nói Äâu xa, chá» riêng thành Tô Châu thôi, quanh nÄm suá»t tháng gần như không há» thấy tình trạng những ngưá»i vô gia cư lang thang bên ngoài. Quan phá»§ cÅ©ng hay kiá»m tra Äá»t xuất giấy thông hành hoặc há» tá»ch, nếu thấy bất thưá»ng, nhẹ thì trục xuất vá» nguyên quán, nặng thì tá»ng vào nhà lao. Má»t ngưá»i không há» tá»ch không giấy thông hành như Tô Khuynh chắc chắn sẽ bá» liá»t vào loại bất thưá»ng Äó.
Tuy không biết quá trình xá» tá»i cá»§a quan phá»§ có bá» bá»n quan lại chó chết kia nhúng tay hay không, nhưng Äiá»u nàng biết rõ nhất chính là má»t khi bá» bắt, nàng tháºt sá»± sẽ phải ngá»i tù.
Tô Khuynh cảm thấy hÆ¡i sá»t ruá»t. Nếu bá» nhá»t vào Äại lao, chắc chắn không chá» có má»t ngày hai ngày, ít nhất cÅ©ng phải má»t nÄm, hai nÄm… Nếu xui xẻo hÆ¡n nữa, có lẽ là ba nÄm? Hay nÄm nÄm?
Sao nàng có thá» chá» lâu Äến váºy chứ. Nàng rất muá»n rá»i khá»i Äây trá»n ra ngoại thành. Nhưng chẳng cần nghÄ© cÅ©ng biết, má»i ngóc ngách trong thành Äá»u ÄÆ°á»£c kiá»m tra nghiêm ngặt, cá»a thành lại là nÆ¡i ÄÆ°á»£c kiá»m tra gắt gao hÆ¡n gấp trÄm lần.
Tiếp Äó nàng cÅ©ng Äã nghÄ© Äến viá»c tìm vài nÆ¡i hẻo lánh trong thành Äá» Äợi, chẳng hạn như khu vá»±c ven há» hoặc gầm cầu. Nhưng ngẫm lại thì lại thấy không á»n, nÆ¡i càng ít ngưá»i thì càng dá» bá» chú ý. Chá» rá»ng như váºy mà chá» có má»t mình nàng Äứng Äó, không kiá»m tra nàng thì kiá»m tra ai?
Lúc này, Tô Khuynh tháºt sá»± cảm thấy rất tuyá»t vá»ng. Äứng ngÆ¡ ngác má»t há»i lâu, nàng cúi Äầu nhìn xuá»ng tay nải trong ngá»±c. Sau khi lấy vài món Äá» quý giá cất vào trong ngưá»i, nàng láºp tức xách tay nải rá»i tìm chá» khuất vứt Äi.
Không có tay nải, có lẽ sẽ giảm bá»t xác suất bá» kiá»m tra.
Tô Khuynh má» má»t bưá»c Äi trong dòng ngưá»i há»i hả, thoáng cảm thấy bản thân giá»ng như Äang hấp há»i giãy giụa. Dù sao ban ngày vẫn miá» n cưỡng có thá» hòa vào Äám ngưá»i, nhưng buá»i tá»i thì sao? Nói trắng ra, chá» e là nha dá»ch tuần Äêm sẽ không phá»t lá» kẻ váºt vá» nÆ¡i Äầu ÄÆ°á»ng xó chợ như nàng, nhất Äá»nh sẽ tá»i kiá»m tra, Äến khi Äó nàng phải làm gì Äây sao?
Không ngá», còn chưa tá»i tá»i, trưá»c mặt nàng Äã xuất hiá»n ba tên lính sai tay cầm kiếm sai (*) và dây thừng.
(*) Kiếm sai: xuất thân từ cây sắt Äá» xiên thá»t, cá; có lẽ bắt nguá»n từ thá»i nhà ÄÆ°á»ng và nhà Tá»ng; hình thức cÆ¡ bản cá»§a nó là má»t ngạnh kim loại nhá»n vá»i hai ngạnh kim loại ngắn hÆ¡n nhô ra từ tay cầm.
Lòng Tô Khuynh lạnh Äi má»t ná»a.
“Ngưá»i á» Äâu? Tên gì? Nhà chá» nào? Có mang há» tá»ch không? Nếu là ngưá»i từ nÆ¡i khác Äến thì có mang giấy tá» chứng minh không?”
Má»t lát sau, Tô Khuynh bá» trói lại ÄÆ°a Äi.
Dù nàng ra sức giải thích rằng há» tá»ch cá»§a mình Äang trong quá trình ÄÆ°á»£c Chá»§ bá» Äại nhân xá» lý, nhưng ba tên lính sai này vẫn làm ngÆ¡ giá»ng như há» pháp công tư nghiêm minh, không thèm quan tâm nàng giải thích, cầu xin hay lấy lòng và há»i lá», thẳng tay trói nàng lại kéo Äến Äại lao.
Äại lao không á» trong nha môn, mà là má»t nÆ¡i hẻo lánh như sÆ¡n Äá»ng. Nhà tù âm u ẩm ưá»t, giÆ¡ Äuá»c lên má»i thấy ÄÆ°á»£c cách sắp xếp bên trong. Lá»i vào vừa dài vừa hẹp, sáu phòng giam biá»t láºp Äá»i xứng nhau, má»i phòng có má»t ô cá»a sá» nhá», không gian cháºt hẹp và kín mít, chẳng khác gì con ếch bá» rÆ¡i xuá»ng Äáy giếng.
Sau khi Tô Khuynh bá» Äẩy vào trong má»t gian phòng thì phát hiá»n chá» này không có phạm nhân nào, cá»a sắt rá» sét, bên trong cÅ©ng Äầy bụi và chất Äá»ng những Äá» váºt linh tinh, có vẻ như Äã bá» bá» hoang từ lâu rá»i.
Tô Khuynh kinh hãi, nghi ngá» há»i: “Các ngươi ÄÆ°a ta Äi Äâu thế này?”
“ÄÆ°Æ¡ng nhiên là nhà giam dành cho nữ.” Má»t nha dá»ch giá»ng á»m á»m quát.
Theo ánh lá»a má» má»t, nàng há»t hoảng nhìn xung quanh, làm gì có nữ phạm nhân nào Äâu?
“Váºy sao chá» này chá» có má»t mình ta?” Tô Khuynh càng thêm nghi ngá», tháºm chí còn hÆ¡i hoài nghi thân pháºn tháºt cá»§a Äám lính sai này. Càng nghÄ© càng hoảng, càng nghÄ© càng lo. Trong nhà tù tá»i tÄm cháºt hẹp, nếu ba tên cao to này nảy ra có ý Äá» gì Äó… Äến lúc ấy, nếu nàng có chết á» Äây, chá» sợ là không má»t ai hay biết.
Má»t cÆ¡n á»n lạnh chạy dá»c từ lòng bàn chân, rá»i gần như ngay láºp tức lan ra khắp ngưá»i khiến lưng nàng toát Äầy má» hôi lạnh.
“Há»i gì mà lắm thế! Äi vào!” Má»t tên lính sai nóng nảy Äẩy nàng vào trong phòng gian, sau Äó vang lên tiếng Äóng cá»a kẽo kẹt, khóa lại.
“Ngoan ngoãn Äợi Äi!” Quát mắng xong, ba tên Äó xoay ngưá»i rá»i Äi.
Chá» bá»n há» biến mất khá»i tầm mắt, hai chân Tô Khuynh Äã má»i nhừ, cả ngưá»i uá» oải dá»±a lưng vào bức tưá»ng giam loang lá». Lúc này, lưng áo nàng Äã bá» má» hôi lạnh thấm ưá»t nhẹp.
Nhà lao cháºt hẹp vừa ngá»t ngạt vừa tá»i tÄm. Trong không gian tÄ©nh má»ch, ngoại trừ tiếng sâu má»t gặm gá» thì chá» có tiếng tim Äáºp loạn xạ và hÆ¡i thá» gấp gáp cá»§a Tô Khuynh.
Má»i nãy, nàng suýt nữa là cho rằng mình xong Äá»i rá»i. CÅ©ng may, do nàng nghÄ© nhiá»u thôi.
—
Trong phá»§ Tá»ng Äá»c, Tá»ng Nghá» cầm nắp chén gạt bá»t trà, rÅ© mắt nhâm nhi. Ngẩng Äầu nhìn sắc trá»i bên ngoài, màn Äêm Äã buông xuá»ng, trÄng sáng sao thưa, má»t ngày nữa sắp trôi qua. Äặt chén trà lên bàn, hắn ngẩng Äầu nhìn Phúc Lá»c Äứng trưá»c mặt, há» hững há»i: “Ngày thứ ba rá»i à?”
Phúc Lá»c Äáp: “Há»i gia, hôm nay Äã là ngày thứ ba rá»i ạ.”
“Vẫn chưa chá»u thua sao?”
“Chưa ạ.”
Tá»ng Nghá» cưá»i lá»n: “CÅ©ng kiên cưá»ng Äấy.”
Phúc Lá»c cúi Äầu thấp hÆ¡n, trong lòng cÅ©ng ngầm Äá»ng ý, hÆ¡n cả kiên cưá»ng má»i Äúng. Trừ lúc má»i Äi vào có hÆ¡i hoảng sợ, nhưng sau Äó không biết là cam chá»u hay cá» ý so Äo, lại còn bình tÄ©nh ung dung á» lại trong phòng giam bẩn thá»u hôi hám. Lúc trưá»c hắn còn nghÄ© rằng không tá»i ná»a canh giá» nha Äầu õng ẹo kia sẽ phải khóc lóc xin tha. Dù sao chá» Äó vừa tá»i tÄm lại cháºt chá»i, Äã bừa bá»n lại còn ẩm thấp hôi hám, nàng lại chá» có má»t mình, nữ nhân nào có thá» chá»u ÄÆ°á»£c chứ? Huá»ng chi còn có mấy thứ kinh tá»m như xác chuá»t gián, làm gì có cô nương nhà nào không sợ mấy thứ Äó cho ÄÆ°á»£c?
Không ngá» ngưá»i ta lại ngoan ngoãn á» táºn ba ngày liá»n, trong khi Äó cÅ©ng không khóc cÅ©ng không làm ầm Ä©, mà thá»nh thoảng sẽ lên tiếng Äôi co mắng Chá»§ bá» vài câu Äại loại như thứ quan Äá»u cáng, không há» thá»t ra câu xin tha nào. Tháºt ra nàng không cần làm gì nhiá»u, chá» cần nói rằng nàng chính là nha hoàn cá»§a phá»§ Tá»ng Äá»c, chuyá»n này sẽ trá» nên rất dá» dàng, ấy thế mà nàng cứ mãi không chá»u nói ra. Có Äôi khi hắn ta á» bên ngoài sẽ thấy lo lắng giùm nàng, tháºm chí còn nghi ngá» nàng có bá» Äần hay không, chá» háºn không thá» vào trong chá» Äiá»m cho nàng Äôi chút.
Phúc Lá»c âm thầm thá» dài, nữ nhân xinh Äẹp như váºy, sao có thá» Äần Äá»n tá»i mức này chứ? Chá» e là không muá»n, không cam lòng.
Tá»ng Nghá» lại cầm chén lên nhấp má»t ngụm trà, má»t lát sau má»i thá» dài: “Thôi, niá»m tình nàng còn nhá» không hiá»u chuyá»n, viá»c này Äến Äây thôi, cứ như váºy sợ là nàng sẽ không chá»u ná»i. Nếm chút Äau khá» như váºy chắc cÅ©ng Äá»§ nàng khiến biết chừng má»±c hÆ¡n rá»i, sáng mai ngươi Äến Äón nàng ra ngoài Äi.”
Phúc Lá»c vá»i vàng Äáp lá»i.
Ngày hôm sau khi mặt trá»i Äã lên cao, má»t ngưá»i Äá»t ngá»t xuất hiá»n trong nhà lao khiến Tô Khuynh phải Äứng báºt dáºy, trợn tròn mắt.
Quả nhiên là váºy! Suy Äoán mấy ngày nay Äã ÄÆ°á»£c chứng thá»±c. Nàng vừa ngạc nhiên vừa tức giáºn Äến mức sắc mặt trắng bá»ch, tay chân phát run.
Cái tên Tá»ng Nghá» chó chết kia!
Phúc Lá»c Äích thân má» cá»a phòng giam cho nàng, giá»ng nói vẫn hòa nhã như cÅ©: “Hà Hương cô nương, gia cá» ý sai ta tá»i Äây Äón cô vá» phá»§.”
Tô Khuynh láºp tức biến sắc.
Nếu Äã Äến lúc cháy nhà ra mặt chuá»t, Phúc Lá»c cÅ©ng không kiêng dè nữa, nói thẳng vào vấn Äá»: “Hà Hương cô nương, gia nhà ta Äã nhưá»ng nhá»n cô nương lắm rá»i, hy vá»ng sau này cô nên biết quý trá»ng hÆ¡n. Nếu cô cứ mãi chá»ng Äá»i thì cÅ©ng có ÄÆ°á»£c cái gì Äâu? Chẳng lẽ cô nương Äá»nh á» Äây cả Äá»i à?” Hắn cá» ý nhấn mạnh hai chữ ‘cả Äá»i’.
Tô Khuynh nắm chặt song sắt rá» sét, nghe váºy lại bất giác ÄÆ°á»£c nhìn xung quanh.
Phúc Lá»c Äã nắm chắc phần thắng, hắn không vá»i thúc giục, chá» nghiêng ngưá»i chá» nàng ra.
Cháºm chạp thu há»i tầm mắt, Tô Khuynh thá» sâu, lạnh giá»ng chất vấn hắn vá»i vẻ phẫn uất: “Nếu chá»§ tá» các ngươi Äã trả lại khế bán thân, cho ta tá»± do thì ta Äã không còn là nô tỳ cá»§a phá»§ Tá»ng Äá»c nữa rá»i. Lần nay các ngươi từng bưá»c chèn ép, bắt ta vá» phá»§ Tá»ng Äá»c làm nô lá», thế chẳng phải là láºt lá»ng hay sao?”
Phúc Lá»c thong dong lấy khế bán thân từ trong tay áo ra, ÄÆ°a tá»i trưá»c mặt Tô Khuynh: “Cô nương thấy rõ chưa?”
Tô Khuynh trợn mắt há há»c má»m. Bá» môi run rẩy, tức giáºn Äến ná»i nói không ra lá»i.
“Xin má»i cô nương.”
“Cẩu! quan!!”
“Cô nương Än nói cho cẩn tháºn.”