Vì bá» cá»a phòng ngÄn cách nên không thá» nghe rõ Äá»ng tÄ©nh bên trong, chá» loáng thoáng nghe thấy tiếng cô nương quát mắng Äầy giáºn dữ, cụ thá» là gì thì bá»n Thái Ngá»c không nghe rành, nhưng bá»n há» có thá» nghe rõ ràng hai chữ ‘cẩu quan’.
Các nàng không khá»i hoảng há»t. Äang lo lắng thì lại chợt nghe Äại nhân cưá»i to, hình như còn nói Äùa mấy câu, sau Äó là vài tiếng sá»t soạt vang lên.
Thấy có vẻ như Äại nhân không há» tức giáºn, Thái Ngá»c Thái Hà lén thá» phào nhẹ nhõm, tay chân vá»n lạnh ngắt cÅ©ng dần ấm lại.
Phúc Lá»c cÅ©ng ngạc nhiên. Hắn ta tháºt sá»± không ngá», thế mà gia cá»§a bá»n há» có thá» dung túng cho sá»± ngá» nghá»ch kia cá»§a Hà Hương cô nương, thá»±c sá»± rất hiếm thấy.
Không bao lâu, tiếng giưá»ng cá»t kẹt bắt Äầu truyá»n ra. Xen lẫn tiếng Äại nhân cá»§a bá»n há» thá» há»n há»n rá»i nói vá»i chất giá»ng khàn khàn, cái gì mà Kiá»u Kiá»u (*), cục cưng, quá mê ngưá»i gì Äó. Cùng vá»i Äó là tiếng khóc lóc mắng chá»i rá»i rạc cá»§a cô nương, làm ngưá»i ta nghe mà mặt Äá» tim Äáºp.
(*) Kiá»u Kiá»u: thưá»ng Äá» gá»i những cô gái xinh Äẹp yêu kiá»u.
Thái Ngá»c Thái Hà Äá» mặt cúi Äầu. Từ khi tá»i phá»§ Tá»ng Äá»c hầu hạ cô nương, trưá»c giá» vẫn luôn thấy Äại nhân trong dáng vẻ trầm tÄ©nh nghiêm nghá», lạnh lùng và ít nói ít cưá»i. Bá»n há» có nằm mÆ¡ cÅ©ng Äâu ngá» Äại nhân cÅ©ng sẽ có lúc phóng túng như thế này? Huá»ng chi những lần trưá»c Äá»u không truyá»n ra Äá»ng tÄ©nh gì, dưá»ng như suá»t quá trình cô nương cá»§a các nàng Äá»u sẽ cá» gắng giữ im lặng. Còn Äại nhân thì khá»i phải bàn, tá»±a như chẳng há» hé miá»ng nói ná»a câu, cho nên trưá»c kia cùng lắm là chá» loáng thoáng nghe thấy tiếng giưá»ng rung lắc.
Bây giá» tá»± nhiên nghe ÄÆ°á»£c âm thanh khiến ngưá»i ta Äá» mặt tía tai như váºy, thá»±c sá»± làm các nàng không ÄÆ°á»£c tá»± nhiên nữa.
Phúc Lá»c liếc nhìn hai ngưá»i, sau Äó vẫy tay ra lá»nh cho há» ra cá»ng chá». Thái Ngá»c Thái Hà như trút ÄÆ°á»£c gánh nặng.
Chá» Äến khi khom lưng cúi Äầu ra khá»i phòng, không còn nghe thấy gì nữa, khuôn mặt nóng bừng má»i dần hạ nhiá»t. Nhưng nghÄ© lại biá»u hiá»n vừa nãy cá»§a mình thì lại háºn bản thân ngu ngá»c, Äánh mất thá» diá»n trưá»c mặt Phúc quản gia.
Hai ngưá»i lại bất giác xấu há», thầm hạ quyết tâm lần sau sẽ không Äá» như hôm nay nữa. Không chừng sau này chuyá»n như váºy sẽ còn xảy ra nhiá»u lần hÆ¡n, nếu cứ Äá» váºy thì chẳng phải sẽ làm bẽ mặt cô nương sao? Sau này các nàng phải há»c theo Phúc quản gia má»i ÄÆ°á»£c, từ Äầu Äến cuá»i mặt ngài ấy chẳng há» Äá»i sắc tí nào.
Nếu biết suy nghÄ© trong lòng các nàng, chá» sợ Phúc Lá»c sẽ phải cưá»i nhạo thành tiếng. Lúc gia bá»n há» dạo chÆ¡i thanh lâu á» Tá» Cấm Thành, tiếng Äá»ng có Äiên cuá»ng kí.ch thí.ch cỡ nào hắn ta Äá»u Äã từng nghe qua, mấy cái này Äã là gì Äâu.
Nhưng hắn ta vẫn thấy hÆ¡i kinh ngạc Mấy nÄm gần Äây, gia bá»n há» Äã phải kiá»m chế khá nhiá»u, hiếm khi có thá»i gian phóng túng như vầy. Hiá»n giá» xem ra, gia Äá»i xá» rất khác vá»i Hà Hương cô nương này.
Xong chuyá»n, Tá»ng Nghá» thá» dài má»t hÆ¡i Äầy thoả mãn, sau Äó cháºm rãi rá»i khá»i cÆ¡ thỠưá»t Äẫm cá»§a nàng.
Hàm rÄng Tô Khuynh cắn chặt vào môi, con ngươi Äá» hoe Äang oán giáºn nhìn hắn chằm chằm, dáng vẻ háºn không thá» Än thá»t uá»ng máu hắn.
Tá»ng Nghá» lại thấy giai nhân dưá»i thân hai mắt rưng rưng, nhưng lại nghiến rÄng không cho phép má»t giá»t nưá»c mắt nào ÄÆ°á»£c trưá»c mặt hắn, dáng vẻ yếu á»t lại quáºt cưá»ng, khiến trái tim vừa má»i bình á»n lại bắt Äầu ngứa ngáy.
Khẽ má»m cưá»i, vá»n Äã Äứng dáºy xuá»ng giưá»ng nhưng hắn lại trá» vào giưá»ng thêm lần nữa.
Tô Khuynh vừa giáºn vừa hoảng, vá»i ÄÆ°a tay tì xuá»ng tấm chÄn dưá»i giưá»ng Äá» gắng gượng chá»ng Äỡ cÆ¡ thá» Äang bá»§n rá»§n yếu á»t báºt dáºy, há»t hoảng vá»i tránh né.
Kết quả có thá» Äoán ÄÆ°á»£c.
Chá» sau vài giây giằng co, Tô Khuynh lại bá» hắn Äè dưá»i thân.
Bá» ép phải làm tiếp, giá»ng nàng run rẩy: “Cẩu quan ức hiếp dân lành! Ngươi… sẽ không có kết cục tá»t Äâu!”
Tá»ng Nghá» thá» d.á»c: “Kiá»u Kiá»u nói hay lắm, nếu cẩu quan mà không ức hiếp dân lành, thì sao xứng danh cẩu quan ÄÆ°á»£c Äây?”
Dưá»ng như không ngá» ÄÆ°á»£c hắn lại vô sá» Äến thế, Tô Khuynh không khá»i trợn mắt, tức Äến ná» Äầu. Ngay sau Äó, nàng Äiên cuá»ng vung tay Äánh hắn.
Bắt ÄÆ°á»£c tay nàng Äè lên Äá».nh Äầu dá» như trá» bàn tay, Äá»ng tác cá»§a Tá»ng Nghá» càng thêm ngang ngạnh, trong miá»ng lại thấp giá»ng dụ dá»: “Kiá»u Kiá»u Äừng vá»i, ngươi muá»n gì gia cÅ©ng Äá»u cho hết.”
Tô Khuynh khóc mắng: “Cẩu quan… vô sá»… hết thuá»c chữa!”
“Äúng Äúng, là cẩu quan.” Tá»ng Nghá» cưá»i nói, cảm thấy giá» phút này Äôi mắt xinh Äẹp Äang rưng rưng mà kiên cưá»ng bất phục trên khuôn mặt nõn nà cá» nén giáºn kia, cá»±c kỳ kiá»u diá» m và trong trẻo, cá»ng thêm chút phản kháng vô hại yếu á»t, làm cả ngưá»i hắn như muá»n tan ra.
Tá»ng Nghá» nghÄ©, lúc trưá»c còn ghét nàng cứng Äầu bưá»ng bá»nh, ghét nàng không biết Äiá»u. Hiá»n giá» nhìn lại, khi á» trên giưá»ng thì cái tính cách này tháºt sá»± rất kí.ch thí.ch, khiến hắn không thá» ngừng lại ÄÆ°á»£c.
Hắn cá»±c kỳ thích cái mùi vá» này.
GiÆ¡ tay vuá»t nhẹ khuôn mặt ưá»t át cá»§a nàng, hắn thá» dài, cá» ý kéo dài giá»ng: “Nào Kiá»u Kiá»u, Äá» bá»n cẩu quan thương ngươi. Mau Äá» cẩu quan kiá»m tra xem, dạo này cÆ¡ thá» cá»§a Kiá»u Kiá»u có gầy Äi không?”
Tô Khuynh trợn tròn mắt không dám tin. Cánh môi hÆ¡i sưng run rẩy mấp máy, giá»ng như muá»n má» miá»ng mắng chá»i mấy câu, nhưng cuá»i cùng lại cắn môi không thèm lên tiếng, có vẻ như Äã chấp nháºn sá» pháºn rá»i xoay mặt qua, dáng vẻ không muá»n nhìn mặt hắn thêm má»t giây phút nào nữa.
Tá»ng Nghá» thấy nàng lại bày ra dáng vẻ cá» nín nhá»n không thèm hé rÄng kia, bất giác cưá»i khẽ. Không vá»i, hắn có rất nhiá»u cách Äá» giày vò nàng.
Phúc Lá»c Äứng bên ngoài xoa xoa lá» tai, lặng lẽ bưá»c cách xa chá» Äó thêm vài bưá»c, Äến khi không thá» nghe rõ tiếng Äá»ng bên trong truyá»n ra nữa thì má»i dừng lại.
Thấm thoát Äã hết ngày, trá»i cÅ©ng tá»i Äen.
Ai cÅ©ng không ngá» Äại nhân sẽ chÆ¡i hÄng Äến váºy, chắc phải hÆ¡n ná»a ngày rá»i. Äến khi Äại nhân ra ngoài, Äã Äến lúc nên dùng bữa tá»i.
Tá»ng Nghá» ÄÆ°a tay khép vạt áo, sau Äó khẽ cúi Äầu rá»i khá»i phòng. Phúc Lá»c nhanh chóng bưá»c theo, cẩn tháºn dùng hai tay không ngừng xoa xoa nếp uá»n, vuá»t thẳng nếp gấp phía sau áo cá»§a gia nhà mình.
Ra Äến phòng ngoài thì hắn chợt ngừng lại. Hắn ÄÆ°a mắt nhìn lưá»t qua Äám nô bá»c Äang quỳ bên dưá»i, thấy các nàng bưng má»t chén thuá»c bá»c hÆ¡i nghi ngút thì vẻ mặt hÆ¡i trầm xuá»ng.
“Sao không thấy Äá» Än?” Tuy giá»ng Äại nhân cá»§a bá»n há» hÆ¡i khàn khàn, mang theo chút lưá»i biếng sau khi xong chuyá»n, làm dá»u Äi phần nào vẻ uy nghiêm ngày thưá»ng. Nhưng bá»n nô tỳ Äang quỳ dưá»i Äất ÄÆ°Æ¡ng nhiên nghe ÄÆ°á»£c hàm ý, nào dám qua loa, vá»i má» miá»ng giải thích.
“Há»i Äại nhân, bình thưá»ng cô nương Än rất ít, Äặc biá»t là bữa tá»i, trưá»c nay chá» Än má»t chén Äá» bá» xong là không Än thêm gì nữa. Cho nên cô nương Äã dặn dò bá»n nô tỳ không cần chuẩn bá» nhiá»u thứ.”
Tá»ng Nghá» hÆ¡i nhíu mi, má»t lát sau má»i nói: “Äi xuá»ng phòng bếp sai ngưá»i làm Äá» nàng thích Äến Äây. Các ngươi phải nhìn nàng Än hết thì má»i ÄÆ°á»£c hầu hạ nàng ngá»§.”
Thái Ngá»c Thái Hà vá»i Äáp lá»i.
Äợi Äại nhân rá»i Äi, Äám nô bá»c trong viá»n má»i dám Äứng dáºy. Lá»i Äại nhân Äã dặn tất nhiên không thá» cháºm trá» , Thái Ngá»c vá»i sai Thái Hà Äích thân Äến phòng bếp, dặn bên Äó chuẩn bá» vài món bánh má»m. Thái Hà không dám làm lỡ viá»c, nhanh chóng chạy Äến phòng bếp.
Thái Ngá»c vừa vá»i sai ngưá»i bưng nưá»c ấm vào, vừa tá»± thì bưng chén thuá»c bá» vào buá»ng trong hầu hạ nàng uá»ng hết. Cô nương trông rất má»t má»i, cả ngưá»i mê man. Tuy Äã Äút gần hết chén thuá»c cho nàng, nhưng nàng vẫn chưa thá» tá»nh táo lại.
Sau khi giúp nàng uá»ng thuá»c bá» xong, lại bắt Äầu rá»a mặt chải Äầu. Lúc này Thái Hà cÅ©ng cẩn tháºn bưng Äá»§ loại bánh ngá»t ÄÆ°á»£c trang trí khéo léo vào phòng. Tô Khuynh má»i má»t xua tay, nhắm mắt muá»n ngá»§.
“Cô nương… Thái Ngá»c khó xá» gá»i, ngáºp ngừng nói: “Cô nương, Äại nhân lo lắng cho sức khoẻ cá»§a cô, dặn chúng nô tỳ phải Äá» cô Än hết.”
Tô Khuynh vá»n Äang mÆ¡ màng, vừa nghe xong câu kia thì tức khắc giáºt mình má» to mắt, cả ngưá»i run run, cánh môi mấp máy nhả ra hai chữ.
Thái Ngá»c Thái Hà sợ hãi, sau Äó theo bản nÄng nhìn ra cá»a phòng vá»i vẻ cÄng thẳng lo lắng. Lúc quay Äầu lại Äã thấy cô nương ngá»§ say, hai ngưá»i Äá»u lắc Äầu cưá»i khá».
Chá» sợ khắp cả thành Tô Châu này, tháºm chí toàn bá» ba tá»nh Lưỡng Giang, cÅ©ng chá» có cô nương má»i dám gá»i Äại nhân bằng hai chữ ‘cẩu quan’. CÅ©ng biết cô nương các nàng Äang rất má»t má»i và cá»±c kỳ cÄm ghét Äại nhân, chá» e là sẽ không Äụng Äến món bánh này. Thái Ngá»c Thái Hà bèn giúp nàng nằm xuá»ng, sau khi buông màn giưá»ng xong thì lặng lẽ lui ra.
—
Hôm sau, Tá»ng Nghá» Äến sảnh Thá» Xuân Än cÆ¡m trưa cùng vá»i lão thái thái và Bảo Châu, Än xong thì liá»n Äứng lên, muá»n trá» vá» phá»§ Tá»ng Äá»c xá» lý công vụ. Bảo Châu chê á» nhà suá»t ngày tháºt vô vá» nên ầm Ä© Äòi Äến phá»§ Tá»ng Äá»c vá»i hắn ngắm cảnh. Tá»ng Nghá» không lay chuyá»n ÄÆ°á»£c, chá» có thá» chiá»u theo muá»i muá»i.
“Äại ca phải cảnh báo trưá»c, phá»§ Tá»ng Äá»c Äang tu sá»a khá nhiá»u sân viá»n, Äá» Äạc vẫn chưa Äầy Äá»§, Äình Äài lầu các thì chẳng có mấy, phong cảnh cÅ©ng kém xa phá»§ ta. Muá»i Äừng có thất vá»ng rá»i khóc nhè Äấy nhé.”
Nghe Äại ca trêu ghẹo, Bảo Châu bÄ©u môi rá»i bất mãn nói: “Äại ca khinh thưá»ng ai váºy, ai khóc nhè chứ? Bảo Châu cÅ©ng Äâu phải con nít ba tuá»i.”
“á»?” Tá»ng Nghá» nhưá»ng mày: “Chẳng lẽ Äại ca nhá» nhầm ư? Sao lại nhá» rõ nÄm Äó vào ngày sinh nháºt cá»§a Äại tiá»u thư, vì giao quà bằng ÄÆ°á»ng thá»§y nên gá»i Äến hÆ¡i muá»n, Äại tiá»u thư lại nghÄ© là ngưá»i ta quên sinh nháºt mình, khóc lóc Äến chảy cả nưá»c mÅ©i nhá».”
Bảo Châu che mặt dáºm chân: “Ai da, chẳng biết Äại ca Äang nói Äến ai cả! Không nghe không nghe!”
Tá»ng Nghá» báºt cưá»i ha ha.
Lão thái thái cưá»i nói: “ÄÆ°á»£c rá»i, còn nói nữa là mặt bé Bảo Châu nhà ta bá» nưá»ng chín mất Äấy. Mau Äi Äi, sắp trưa rá»i, nếu cứ nán lại thêm tí nữa thì lúc Bảo Châu trá» vá» Äây trá»i sẽ tá»i mất.”
Tá»ng Nghá» cưá»i Äá»ng ý, sai Phúc Lá»c chuẩn bá» cá» kiá»u, Bảo Châu lại thấy không ưng lắm. Trá»i Äang nắng còn dùng cá» kiá»u, vừa không thuáºn tiá»n vừa thiếu vẻ mỹ lá» trang nhã. Nhưng Äá»i mặt vá»i vá» Äại ca nói sao làm váºy kia, nàng ta cÅ©ng nén những lá»i phàn nàn lại trong lòng, sau khi hừ má»t tiếng thì khom ngưá»i vào kiá»u.
Tá»ng Nghá» cưá»i khẽ, xoay ngưá»i lên ngá»±a, chầm cháºm Äi trưá»c cá» kiá»u.
Chưa Äến ba mươi phút sau, Äoàn ngưá»i tá»i trưá»c cá»a phá»§ Tá»ng Äá»c. Thá»§ vá» vá»i má» cá»a chính, Tá»ng Nghá» cưỡi ngá»±a mà vào. Kiá»u phu cẩn tháºn nâng cá» kiá»u, vững vàng theo sát phía sau.
Hạ kiá»u, Tá»ng Nghá» láºp tức dẫn Bảo Châu Äi dạo, nói sÆ¡ vá» cấu tạo, bá» cục và vài Äá» Äạc cần mua thêm cá»§a phá»§ Tá»ng Äá»c.
Khi nói Äến mấy sân viá»n Äang cần tu sá»a á» phía sau, Tá»ng Nghá» nói: “Hiá»n tại bá» cục chưa hoàn thiá»n, chá» má»i thứ sá»a sang xong thì sẽ dẫn muá»i và mẹ tá»i Äây á».”
Sau khi Äi dạo á» tiá»n viá»n ÄÆ°á»£c má»t lúc, Bảo Châu bắt Äầu thấy chán. Phá»§ Tá»ng Äá»c tuy khá lá»n, nhưng quang cảnh lại Äìu hiu cô quạnh, cứ như là sảnh viá»n nha môn váºy, không thú vá» chút nào. Vả lại cÅ©ng chá» có lác Äác vài ngưá»i, cảm giác tháºt nhàm chán. Còn chẳng bằng á» trong phá»§ nhà mình, chí ít còn có thá» nói Äôi ba câu vá»i Äám nha hoàn.
Nhìn dáng vẻ không mấy hào hứng cá»§a Bảo Châu, Tá»ng Nghá» nhưá»ng mày: “Sao nào, vừa tá»i ÄÆ°á»£c má»t lát mà Äã thấy chán rá»i à? Có phải Äang há»i háºn sắp khóc nhè rá»i không?”
Bảo Châu Äá»t nhiên hất cằm: “Ai bảo không thú vá» hả? Muá»i, muá»i cảm thấy cÅ©ng ÄÆ°á»£c Äấy chứ.”
Tá»ng Nghá» Äá»nh trêu ghẹo thêm Äôi câu thì thấy ánh mắt nàng ta chợt sáng lên, vui sưá»ng cất lá»i: “Äúng rá»i, Äại ca, không phải nha Äầu Hà Hương á» trong phá»§ cá»§a huynh sao? Hình như cô ấy biết ká» chuyá»n cưá»i nhá», muá»i Äi tìm cô ấy Äá» nói chuyá»n nhé!”
Tá»ng Nghá» thoáng chần chừ, rá»i sau Äó Äáp: “ÄÆ°á»£c.”